Chủ Nhật, tháng 10 14, 2007

CHẢNH ƠI LÀ CHẢNH !

Trưa nay buồn tình nấu một hơi mấy món ăn rất chi là “thương nhớ đồng quê”. Nè, cá lóc kho lạt, bằm một ít xoài xanh, lại thêm mớ đậu rồng non mướt. Ba con cá rô đồng mập ú ụ thì đem nấu canh cải xanh, có một ít gừng xắt sợi. Nước mắm Phú Quốc dầm ớt hiểm. H.G ở S.Gòn có lẽ… ghen tị nên nhắn tin ỏm tỏi (!).

Dông dài vài hàng tưởng chừng hổng liên quan gì đến mấy tấm hình trong entry này nhưng sự thể lại là vầy. Trước khi lấy được vé máy bay đi Pháp, tôi đã phải trần ai khoai củ với mấy cái vụ đi làm visa. Gởi hồ sơ ra Hà Nội rồi lại phải bổ sung bởi lẽ: “Sao mầy lại chụp hình 5,5 X 5,5 như là xin đi Mỹ vậy. Tụi tao chỉ sử dụng chuẩn 4 X 6 thôi”. Hừm. Lại bổ sung ! Chuyện dịch thuật một lô một lốc giấy tờ của chồng, của con vẫn không… tự ái dân tộc bằng việc phải làm một tờ cam đoan rằng sẽ quay về Việt Nam khi xong việc (!). Lạ thiệt á ! Nhà mình mà mình không quay về thì đi đâu, dẫu cho ngôi nhà ấy có rách nát đến đâu. Đúng là mấy cái thủ tục xin visa nầy quá trời là chảnh. Đang khi bực bội, cầm tờ báo sáng nay lên. Đập vào mắt tôi mẩu tin, Chính phủ Singapore tuyên án tù 5 anh Việt Nam vì tội… ăn cắp. Ăn cắp toàn hàng hiệu cỡ Ralph Lauren, Calvin Klein, Armani Exchange ở Orchard Road; lại chuyên đi bằng đường… air (!). Nghe cũng sang cả dữ hén nhưng thiệt là nhục cho quốc thể. Ngẫm lại, bất cứ điều gì trên cõi đời này cũng có căn nguyên.

Trở lại chuyện sống ở đâu thì sướng. Bất cứ sự việc gì trên cõi đời này cũng đều có tính hai mặt. Biết đâu là hạnh phúc. Biết đâu là trần ai. Như anh Hùng, nguyên là lính phi công ở sân bay Phù Cát, qua Pháp từ năm 1977. Cũng dằn vặt, cũng nghĩ suy, cũng chọn chọn, lựa lựa… rốt cùng mấy chục năm nay giàu lên với nghề lái taxi ở Paris. Chuyện xưa quên hết, giờ ảnh chỉ mong lâu về quê để ăn, để uống, để nghe… thanh âm tiếng Việt. Nhiều người cũng nghĩ như anh Hùng, vậy nên cứ tới Tết kiếm một cái vé máy bay là trần ai.

Ngồi ở quán Hương Bình, quận 13 ăn một tô phở giá 9 euro. Mấy người bạn cứ hỏi, ngon không, giống Việt Nam không ? Tối ghé quán Lào Việt, nhậu tưng bừng và vẫn là tám chuyện Việt Nam, hẹn về Việt Nam… nhậu tiếp.
Sang, một tài xế taxi người Việt chở tôi loanh quanh phố xá Paris và rủ rê về quận 13... nói tiếng Việt cho sướng. Vậy là quá tốt cho một tên mù mờ tiếng Pháp, lãng đãng tiếng Anh như tôi.

Thấy một bổn tiệm uốn tóc Thảo Ly Hương là coi như biết phố Việt rồi.

Coi bộ giống phố xá Sài Gòn dữ hén !

Quán phở 14 này khá nổi tiếng nhưng ông chủ quán hơi bị chảnh, người Việt qua công tác hoặc đi du lịch hay ghé đây. Còn Việt Kiều hình như hay ghé quán Phở Hương Bình hơn (nơi ông Tây vừa bước ra). Chủ quán là dân gốc Huế, bà giúp việc dân Bắc 54, thằng chạy bàn là người Hoa đang tập nói tiếng Việt, khách ăn có một số là người Lào gốc Việt, lại thêm mấy thằng Tây. Vui đáo để !

Có thể gọi phở, bánh canh, mì Quảng (Nam), bún bò Huế, bánh xèo... Một tô 9 euro, to ú ụ, lá rau thơm bự tổ chảng, mùi vị hổng thơm nhưng có cái... rửa rau sạch hơn bên mình !

Làm ngay một tô phở. Tay chủ quán nhìn đồng hương mời... một ly trà nóng, hổng tính tiền !



2 nhận xét:

Rom nói...

Y la da cam doan "se tro ve VN khi xong viec" ma chu blog con lam bo "di lac" 1 ngay de nan' lai Paris, acac ;)

HONG HANH nói...

He he. Neu Rom co dieu kien... di lac thi Rom tinh seo day :) :) :)