Thứ Hai, tháng 6 29, 2009

TRÔNG NGƯỜI


Sáng nay, nhiều báo loan tin, ngày 27.6, công ty truyền thông New York Times (NYT - Mỹ), cho biết sẽ bán thêm một tờ báo tại Massachusetts cùng với tờ Boston Globe đang bị thua lỗ.

NYT hi vọng tìm được người mua trong tháng 7 tới này. Tờ Worcester Telegram & Gazette WTG được NYT mua lại năm 2000 với giá 295 triệu USD, sẽ là gói đính kèm trong thỏa thuận bán tờ Boston Globe.

Được biết, NYT mua Boston Globe vào năm 1993 với giá tận 1,3 tỷ USD. Boston Globe đã lao đao vì lợi nhuận quảng cáo sụt giảm, số lượng phát hành giảm mạnh cộng với việc độc giả chuyển dần sang các loại tin miễn phí. Đầu năm 2009 đến nay, Boston Globe đã lỗ khoảng 85 triệu USD. AFP cho biết độc giả hiện sẽ phải gánh thêm khoản nợ lương hưu khoảng 59 triệu USD.

Tin tháng 6 bi thảm là vậy. Trong khi vào tháng 4 thì NYT gặt hái được vô số thành công với
Giải Pulitzer danh giá. Tờ New York Times dù nợ nần tứ giăng đã giành 5 trong 14 giải thưởng uy tín ở các hạng mục: điều tra, tin nóng, tin quốc tế, phóng sự ảnh và bình luận.

Truyền thông nhấn mạnh thông tin: "Không có giải thưởng nào dành cho việc đưa tin về cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu.

Giải thưởng Pulitzer được công bố giữa lúc các tờ báo Mỹ đang gặp khó khăn nghiêm trọng về tài chính. Nhiều tờ báo phải đóng cửa, phá sản hoặc cắt giảm lao động. Các tờ báo in cũng phải nỗ lực để cạnh tranh với các báo mạng.

Mặc dầu năm nay là năm đầu tiên báo mạng được tham gia tranh giải nhưng không tác phẩm nào trong số 65 tác phẩm dự thi giành giải. Tuy nhiên, ban giám khảo cũng thừa nhận báo mạng có vai trò trong một loạt các tác phẩm đoạt giải".


Chủ Nhật, tháng 6 21, 2009

NGÀY CỦA MÌNH


Ảnh chụp chiều 21.6 tại tổng hành dinh TNO.
Một tấm hình... thay lời muốn nói !
Thứ nhất: đây là nơi chốn làm việc mới của chủ blog. Thứ đến: Vì là "ngày của mình" nên mới có hoa nhiều đến vậy. Và cũng vì muốn ... show hàng nên mới có vụ lôi em "siêu mẫu" ra xí xọn đôi chút :-)
Ngày thường thì tấp nập hơn nhiều.
Bên trái là xóm nhà phóng viên; cái phòng be bé xéo góc trái thật ra là phòng thu hình, thu âm mà anh em thường đùa rằng một mai khi viết sử sẽ có dòng chữ và hình ảnh mà rằng: đây là nơi ra đời kênh truyền hình trực tuyến lừng lẫy hiện nay ( ha ha đã mơ ước thì đừng có mà hà tiện nghen).
Bên trái là bàn của phó bang chủ cái bang. Trước mặt là khu vực trực tuyến với phông nền là dãy cửa sổ lắp kính trong suốt. Ngày nào chủ blog cũng thỏa thuê ngắm nhìn dãy chóp cây dọc theo đường Bùi Thị Xuân. Và ngay lúc này thì trời mù mịt mưa. Ngay trước mắt.
Một không gian mở. Theo đủ mọi lẽ !
Mà sao cứ nói chuyện không đâu vào đâu vậy nè.
Có người hỏi "Ngày của mình" có gì vui không ?
Chẳng biết trả lời sao. Cũng hoa, cũng tin nhắn chúc mừng - cả tin có hồn, lẫn tin nhân bản vô tính.
Trưa nay, ra nhà sếp Kh nhậu. Cười cười, nói nói. Và cứ nhớ chuyện ngày xưa.
Nhớ rất nhiều điều mà khó có thể lóc cóc gõ trên bàn phím.
Nhớ ơi là nhớ !

Thứ Năm, tháng 6 18, 2009

MỐC MEO !


Món quà đẹp nhất tháng qua

Cả tháng không ngó ngàng gì đến blog. Tìm kiếm một lý do. Chẳng có gì ngoài lười biếng. Cộng thêm việc thiếu thời gian.
Cả tháng liên tục bị kẹt xe trên đường từ nhà đến cơ quan. Cả tháng ăn trưa luôn thất thường vì... chọn lựa nơi chốn, chọn lựa người ngồi cùng. Cả tháng vật vã vì mớ giấy tờ khô khan. Cả tháng ... Cả tháng ... Cả tháng ....
Còn gì nữa đây ?
Chẳng muốn suy nghĩ gì ! Về quá khứ. Về tương lai.
Còn hiện tại. Ngay phút giây này ư ! Đang gõ phím với một cái móng tay áp út bị hư. Mình mẩy ê ẩm vì 2 buổi tập liên tiếp trong "quá khứ". Ngóng trông 1 vị khách đến để đi ăn cơm trong "tương lai". Đầu óc trống mà chưa rỗng.

Thứ Năm, tháng 5 21, 2009

VỀ NƠI CHỐN MỚI

Giã từ quận 4. Hôm qua về nơi chốn mới.

Một cao ốc ở quận 1 - to, cao, nhạc ở tầng một – một cửa hàng máy tính lòe loẹt - mở ầm ầm.

Rất may, lên đến tầng 7 của mình thì chỉ còn nghe văng vẳng.

Có điều một số chú muỗi cũng leo thang máy lên cùng. Mấy em gái la chí chóe. Nhưng yên tâm đi. Muỗi ta vốn sợ độ cao nên lên đến đây, con nào con nấy xanh lét mặt mày, bay hổng nổi, nói chi đến chuyện cắn, chuyện chích. Nỗi sợ muỗi vừa qua, thì lính tráng rú lên sung sướng khi có đưa đưa ra sáng kiến – mình có cái view cỡ này thì chỉ cần tốn 5 ngàn mua ly café lề đường của bà Út đem lên là ăn đứt café 33 tầng ! Hic, nói nghe cũng có lý !

Kê cái bàn làm việc xong. Nhìn sang bên trái thấy cái… sân thượng KS Equatorial, nhìn trước mặt thấy cái building N’Orch. Vẩn vơ tí chút thì trời mưa và phát hiện ra… máy bay bay trên trời ! Chẳng thèm liên tưởng gì đến chuyện “đường bay không có chân trời hay chân trời không có đường bay” làm gì cho mệt óc. Chỉ thấy tự nhiên mừng rơn. Sau đó phát phì cười vì nhớ đến đám con nít lau nhau ở nơi hóc bà tó, kẹt bà tò cứ mỗi khi thấy có xe máy chạy qua lại vỗ tay hò hét: xe kìa tụi bây, xe kìa tụi bây ! Đôi lúc mình cũng có những giây phút y như vậy !

Nhớ ngày về quận 4. Nhìn căn phòng có những khung cửa sổ lắp kính mờ, không nhìn thấy gì hết. Cứ thấy tiếc căn phòng làm việc cũ có rèm cửa màu trắng. Thỏa sức ngắm nghía trời trăng, mây nước. Vậy mà ngày đi. Lại thấy tiếc nuối cái nơi mà mình chỉ mới gắn bó có 9 tháng mà thôi. Y như nỗi nhớ căn phòng mình đã gắn bó 10 năm mới lạ chứ. À ! Riêng chuyện nhớ, chuyện vấn vương nơi chốn này, có lẽ phải có hẳn một entry.

Có người hỏi, về nơi chốn mới thấy sao ? Lạ là chẳng thấy gì hết. Cứ nhìn vẩn vơ qua 5 khung cửa kính trước mắt. Lâu lâu lại liếc qua khung cửa kính phía bên tay trái. Cứ ao ước, giá như ngày này mình sẽ đứng trên sân thượng toa cao ốc màu xanh kia, đến ngày kia lại đứng trên sân thượng tòa cao ốc màu xám nọ, ngày kia kia nữa thì uống café ở Equatorial nhé ! Bao nhiêu công việc, bao nhiêu vòng xoáy hãy dọn dẹp qua một bên nhé.

Nghĩ vậy mà có vậy được đâu !

Chủ Nhật, tháng 5 17, 2009

"NHƯ CHƯA HỀ CÓ CUỘC CHIA LY"

Vẫn như ngày xưa phải không Khả !

Chỉ khác là nụ cười !

Và hoa !

Thêm một nụ cười nữa !

Thêm một vòng ôm !

Và cũng thêm một vòng ôm nữa nè !

Nhà thơ Lê Chí quả là … chí lý khi bật ra một câu “Như chưa hề có cuộc chia ly” khi thấy mọi người đón chào chú Khả trở về “mái nhà xưa”.

Vẫn những khuôn mặt như ngày đưa tiễn cách đây hơn năm rưỡi. Anh Đính, anh Kim, anh Phù Sa Lộc, rồi Trang, Dũng, Tấn, Lợi, chị Ba, anh Nguyên, Kiên…Vẫn những món ăn “thương nhớ đồng quê” xưa cũ. Như canh rau tập tàng, như cá kho tộ, rồi những con mực ngọt lừ, những con cua đỏ au…

Nhưng không còn nước mắt nghẹn ứ ngày nào. Không còn cảnh em Trang buồn xo, chị Ba thì than thầm khi một mai văn phòng vắng bóng cái bộ dạng lăng xăng, te tái đặc trưng của chú Khả.

Câu chuyện thì vẫn như ngày nào. Mọi nguời đã cười thắt ruột khi thấy chú Khả la lên đầy cảm thán: “Sướng thiệt nghen. Về đây mình nói gì ai cũng hiểu. Mà ai nói gì mình cũng hiểu tuốt luốt luôn”.

Thấy giọng điệu nói cười của Khả, thấy cách hắn đã biết trào lộng về tất thảy mọi thứ mình cũng an tâm phần nào. Những khác biệt văn hoá, những cú sốc hội nhập xứ người hình như Khả đã biết… “chung sống”, biết chịu đựng rồi.

Tự dưng tìm lại cảm giác như ngày xưa vậy !

Có điều mọi người cứ tập trung sự chú ý vô… “Việt kiều” nên quên mất có một kẻ khác cũng đang kêu thầm trong lòng “Như chưa hề có cuộc chia ly” đây nè !

Trong thoáng chốc cái chật chội, cái nóng bức, cái nhịp điệu xoay tít mù của Sài Gòn đã mờ xa. Cứ như trở về cái ngày xưa thanh thản vậy !

Nhưng sống mà cứ mãi hoài niệm thì có được không ! Có nên không vậy ta !

Thứ Sáu, tháng 5 01, 2009

THÈM NẮNG


Cây nguyệt quế đã cao đến ban công phòng ngủ. Hoa nở trắng cây. Thích nhất là một buổi sáng tĩnh mịch, yên ắng. Một mình. Ngửi mùi hoa và thả lỏng. Chẳng nghĩ suy, vuớng bận điều gì ! Nằm mãi cho đến khi ánh nắng đã chiếu qua những kẽ lá vào đến tận chiếc bàn bên bậu cửa sổ.


Nhìn xuống nhà, cũng đã thấy ánh nắng chiếu vào những cây, những hoa cỏ bên trong hồ cá. Chỉ có những chú cá nhỏ xinh đã bỏ đi mất hết rồi !


Thích nhất góc sân này. Màu xanh này. Ánh nắng này


Bạn hỏi, sao về CT hoài vậy !

Biết trả lời sao đây khi lý do đôi khi thật giản đơn. Như là thèm nắng chẳng hạn !

SG không nắng đấy sao ! Cái nắng khiến mình - một kẻ thèm gió, thèm nắng – đã phải khoác thêm cái áo để che chắn mỗi khi đi làm. Đôi khi nhìn lại bộ dạng, nón kính kín mít, áo xống lớp trong, lớp ngoài. Mình đã phải thảng thốt than thầm trong bụng – có phải mình đó không ?

Lại nhớ những tháng ngày Kh. chở mình long nhong, vi vút khắp miền Tây. Những tháng ngày không nón bảo hiểm, lại càng không khẩu trang, nói chi đến bao tay, áo khoác. Cái nắng, cái gió miền Tây cứ thổi thốc vào mặt, vào mắt. Đem theo mùi rơm rạ quê mùa; cả mùi hoa sen, hoa súng. Thi thoảng qua cù lao lại nghe cả mùi hoa nhãn, mùi mận, mùi bưởi và cả mùi ổi xanh.

Kh. hổm rày nôn nao dữ. Hắn đã lấy vé về VN vào giữa tháng này. Dặn mình ra đón ở sân bay. Ừ thì đón ! Nhưng ngẫm lại. Mình cũng khác chi Kh. Những điều Kh. thèm, Kh. nhớ trên đất khách thì cũng y những gì mình đang thèm, đang nhớ ngay chính trên quê hương của mình nè !

Thèm nắng quá ! Đằng sau nắng là những gì nè bạn ơi !


Thứ Năm, tháng 4 23, 2009

CHO KHẢ NÈ !


kho tiêu phải kho bằng cái ơ đất này nè !

mắm cá lóc đồng Cà Mau, đem đi chưng với tiêu tỏi ớt gừng thì phải biết, Khả ha !

Trưa nay, Kh tóm được chủ blog trên mạng. Chat với hắn mà như nghe âm điệu hắn đang gào lên - E nhớ C lắm C có biết không ?

Trời đất ! Đợi đến khi biệt mù xa nửa vòng trái đất mới biết sao Kh. ?

Thôi nè tặng cho 2 tấm hình. Hứa là đến tháng 5 này sẽ đãi cho một chầu ẩm thực kiểu... Thương nhớ đồng quê nghen !

Thứ Sáu, tháng 4 10, 2009

LANG THANG MIỀN TÂY

Bạn Vịt cứ nhặng xị suốt ngày chuyện đi về miền Tây. Thì đi nhé ! Lấy hẳn chiếc xe mui trần cho nó oách ! Bạn Tuấn già nghe vậy la lên đầy cảm thán - Má ơi !. Q. Thi thì thét lên - Trai già nào bao bạn Vịt đấy ! Thảm thế đấy Vịt ơi !

Tạt qua cầu Rạch Miễu ngắm nghía chút xíu. Có chạy xuống cồn Thới Sơn. Thấy bụi mịt mù cù lao vốn xanh mướt xưa kia. Thấy dấu xe hơi, xe máy hằn trên con đường làng, đã bắt đầu hình dung cái đánh đổi đắt giá của những vùng quê yên bình một thưở. Mai nầy, liệu có còn dân dã như xưa !

Và cầu Cần Thơ đã bắt đầu định dạng hình hài rồi đó !

Yên bình có chút xíu trước khi tàu chạy. Còn thì suốt tuyến đường về Đất Mũi, bạn Vịt la hét í ới không thôi !

Có cả cầu khỉ để đi nhé !

Và kiểu gì thì cũng chụp một kiểu hình ngay đây. Lần nào cũng vậy ! Cái nầy gọi là "chủ nghĩa dân tộc cải lương" !

Thấy tôm cá Cà Mau chưa !

Về Cà Mau mà không ăn một tô bún nước lèo thì xem như chưa yêu xứ nầy vậy !
Bạn Vịt vẫn rất lơ mơ khi biết một cái đầu cá lóc trong tiệm bún nước lèo chỉ có 1 cái lòng ! Ha ha ha ! Bạn Vịt đã rất hoành tráng gọi rõ to kiểu đại gia - "Này anh kia, cho một cái đầu cá có nhiều lòng nhé !". Kiểu này khiến mình nhớ "bạn gái" khi ra Hội An cũng kêu một kiểu rất chi "anh Hai Nam Bộ" - "Cho một bánh đập mắm nêm, nhiều thịt nghen". Bà A.T chen ngang - "Từ đời nào tới chừ tao có thấy ai ăn với thịt mô mi" ! he he he

Nói chung. Cứ có đi chơi là có vui liền hà !

Thứ Năm, tháng 4 09, 2009

"CƠM TAY CẦM"



Trưa nay, ra ParisDeli ăn trưa với Vịt. Nơi này có món bánh mì cá ngừ tuyệt ngon. Nhưng buổi trưa mà gặm bánh mì kể cũng oải nên thôi. Gọi món cơm tay cầm bên Terrace đem qua. Ngồi ăn mới sực nhớ, ten gọi một thời của bánh mì chính là "cơm tay cầm". Tiếc là không ai đi đăng ký độc quyền tên gọi.

Àh ! hay là mình đi đăng ký tên miền là comtaycam.com ?

Mới đây, trang điện tử của The New York Times có đăng một bài rõ oách về bánh mì Việt Nam. Có cả hình vẽ chi tiết thành từng thành phần của ổ bánh mì Việt. Có cả sơ đồ quán bán bánh mì Việt ở trung tâm NewYork.

AN CHOI 85 Orchard Street (Broome Street); (212) 226-3700.

BANH MI SAIGON BAKERY 138 Mott Street (Grand Street); (212) 941-1541.

BAOGUETTE 61 Lexington Avenue (25th Street); (212) 518-4089.

BAOGUETTE CAFE 37 St. Marks Place (Second Avenue); (347) 892-2614.

BA XUYEN 4222 Eighth Avenue (42nd Street), Sunset Park, Brooklyn; (718) 633-6601.

NHA TOI 160 Havemeyer Street (South Second Street), Williamsburg, Brooklyn; (718) 599-1820.

NUM PANG 21 East 12th Street (University Place); (212) 255-3271.

PARIS SANDWICH BAKERY CAFE 113 Mott Street (Hester Street); (212) 226-7221.

SAU VOI CORP. 101 Lafayette Street (Walker Street); (212) 226-8184.

SILENT H 79 Berry Street (North Ninth Street), Williamsburg, Brooklyn; (718) 218-7063.

THANH DA I 6008 Seventh Avenue (60th Street), Sunset Park, Brooklyn; (718) 492-3253.

THANH DA II 5624B Eighth Avenue (56th Street), Sunset Park, Brooklyn; (718) 492-3760.

Chủ blog đọc mà nóng gáy. Trời ơi ! hết BBC đăng bài món ăn Việt, giờ lại đến NYT. Sao mà ý tưởng của TNO mà toàn gặp đại gia không vậy nè !

Hình như dân Việt mình thích lướt web. Nên các trang web có cỡ toàn dọn món cho dân net Việt không nghen.

Nhưng quả tình gạt đi nỗi... "ghen tỵ" thì công nhận tụi này làm hay thiệt ! Thấy hình của NYT chưa ?

Xem ở đây nghen !

http://www.nytimes.com/2009/04/08/dining/08banh.html?_r=2&emc=tnt&tntemail0=y

Chủ Nhật, tháng 4 05, 2009

GÓC BẾP YÊN TĨNH


Giá như mình là cô ca sĩ nọ, mình đã ra album. Nhưng thay vì "Khu vườn yên tĩnh" sẽ là "Góc bếp yên tĩnh" ! Bán chạy hay không, chẳng cần biết. Chỉ biết, nó trúng với ý mình !

Đôi khi, có ước muốn nhảy lên xe, bước xuống tàu về Cần Thơ cũng chỉ vì nhớ cái góc bếp đến quay quắt.

Nếu như khi viết báo mình cần yên tĩnh, cần cô đơn ra sao; thì lúc nấu nấu, nướng nướng mình cũng cần một không gian y như vậy ! Bạn bè, người thân không hiểu ý, cứ nghĩ mình khó tính khi nhất quyết không cho ai vào phụ bếp với mình.

Mà quả là, khi nấu ăn, người ta có thể để suy nghĩ của mình bay lượn tứ tung mà không sợ một ánh nhìn tò mò nào đó dõi theo. Hoặc mệt mỏi với việc tư duy thì cứ để suy nghĩ của mình nó nhảy cóc từ chuyện nọ xọ sang chuyện kia chẳng hạn.

Như khi nhìn lên cái đèn gỗ treo trên bàn ăn chẳng hạn. Lại nhớ hồi chọn chọn, lựa lựa, mình cứ thích chí lên với ý nghĩ - Ừ, không gian ăn uống chỉ phù hợp với ánh sáng vàng mà thôi. Nó ấm cúng. Nó sang trọng. Và khi bày biện xong các thứ, ta sẽ tắt đi hết các bóng đèn neon trắng chói chang, trắng đến vô duyên, trơ trẽn. Vậy mà, từ khi treo đèn đến nay vẫn chưa có bữa ăn nào bày biện dưới ánh sáng vàng mờ ảo ấy. Buồn chưa !

Như khi nhìn những cái kệ inox lấp loá ẩn trong các ngăn kéo gỗ. Lại nhớ, cái nhìn đam mê của mình khi lựa lựa, chọn chọn trong gian hàng Teka, đường ra sân bay. Còn nhớ, cái cửa hàng ấy có vô số thứ ám ảnh mình. Những ngăn kéo, những ngăn tủ, những sóng chén... Tất thảy sáng choang, gợi cảm.

Mở tủ ra, thấy một dãy chén, dĩa Minh Long mới thay... năm truớc. Còn nhớ, lúc đó, mình đã tống tháo một loạt chén, dĩa có xuất xứ từ... Trung Quốc ! Lúc đó chỉ nghĩ đơn giản một điều. Ai cũng có cách thể hiện lòng yêu nước cho riêng mình. Mình là thân liễu yếu đào tơ. Thôi thì chọn cách xài hàng Việt Nam. Bỏ hết táo, lê từ bên kia đường biên nhé. Mình về mình ăn mận đường Vĩnh Long, ăn bưởi da xanh Bến Tre... Duy chỉ có nho đen của Mỹ thì chưa dứt được mà thôi ! Xí xoá một chút nhé.

Lục giỏ, soạn ra những thứ mình vừa khuân về từ chợ Xuân Khánh. Mấy chú cua yếm vuông nè. Bà Đáng nói cua xuống giá, có 100 ngàn ký lô. Ôi thôi, giá thì có xuống nhưng cọng dây buộc cua dường như nó mập ù hơn lúc trước. Vói lấy cái máy xay sinh tố ra xay mớ cà chua cho món cá thu sốt cà. Còn gì nữa ta. Àh, sườn heo muối sả ớt chiên. Rồi canh tần ô nấu chả cá thát lát. Loay hoay. Hý hoáy. Bày biện.

Tới chừng đó mới sực nhớ nhà chỉ có mỗi mình ta !

Thức ăn mỡ màng như vậy. Bày biện khêu gợi đến như vậy. Biết làm sao đây !

Chợt nhớ hồi sáng, anh H.T bảo mình rằng sao lúc này thấy mình lên ký quá xá. Và tự thấy phải kềm chế cái sự ham muốn ăn uống lại.

Cuối tuần này mình đã được cái tự do tuyệt đối, cô đơn tuyệt đối với góc bếp của mình. Suy nghĩ đuợc bao nhiêu là thứ !

Nhưng kết cục của nguyên một buổi sáng loay, lúi húi là căn bệnh cảm nắng nó quật mình nằm đứ đừ trong phòng. Ngày mai lại phải về với Sài Gòn kẹt xe, Sài Gòn nắng nóng. Về với một góc bếp khác hẳn. Àh, có lẽ hôm nào phải có một entry về góc bếp Sài Gòn. Nó sẽ như thế nào đây !

Thứ Bảy, tháng 4 04, 2009

HẠNH PHÚC LÀ GÌ ?

Sài Gòn đang nóng khủng khiếp. Cũng may mà ngày lễ... Hùng King rơi vào cuối tuần. Quảy túi ra Bến Bạch Đằng, vòng vèo sông nước để về chốn xưa. Tàu chạy bạt mạng, mấy thằng Tây chen chúc kế bên to đùng đoàng. Kệ ! Cứ ngủ gà, ngủ gật. Mà cứ mỗi khi buồn ngủ lại càng có nhiều tin nhắn, điện thoại là sao.
Hoá ra, chốn xưa cũng nóng có kém gì Sài Gòn. Tót lên phòng mở máy lạnh 18 độ C, trùm mền kín mít ngủ một mạch đến 6 giờ chiều.
Dẫu cho, trong giấc ngủ chiều lại phải mắt nhắm, mắt mở trả lời biết bao cú điện thoại nữa. Nhưng vẫn cứ định nghĩa rằng - đó là hạnh phúc ! Ơn đời nhé !

Thứ Tư, tháng 4 01, 2009

BÁO IN - BÁO MẠNG



"Công nghiệp báo chí Mỹ đang trên đà suy thoái" - các hãng truyền thông lớn trên thế giới đã đồng loạt nhận định như vậy. Đã có hàng ngàn nhân viên bị sa thải. Một dự báo đáng lưu tâm là sẽ có khoảng 10 trong số 50 nhật báo hàng đầu của Mỹ sẽ phải bị đình bản trong vòng 18 tháng tới đây.

Trong số này có rất nhiều tờ danh tiếng như: Philadelphia Daily News (100 ngàn bản in/ngày), Minneapolis Star Tribune
(300 ngàn bản in/ngày), Miami Herald, Detroit News, Boston Globe, New York Daily News... Các tờ báo nêu trên hiện đang phải dùng mọi chiêu thức để đối phó. Có thể kể đến: sa thải nhân viên, bán bớt tài sản, đóng cửa tòa soạn và chuyển sang báo mạng. Có nhiều bài học khiến họ chọn con đường nêu trên.



Đơn cử như những con số biết nói của New York Times - đã và vẫn là niềm kiêu hãnh của báo chí Mỹ. Năm 2007, NYT khai trương một trụ sở mới cao 52 tầng ở trung tâm Manhattan. Nhưng năm 2008, thu nhập quảng cáo của NYT đã giảm 268 triệu USD, tương đương 13% của năm 2007. Tháng 10.2008, NYT đến hạn phải trả nợ trên 1 tỷ USD, mà quỹ tiền mặt chỉ còn 46 triệu USD. Đầu năm 2009, NYT đành bán bớt đi 21 tầng của tòa nhà kiêu hãnh vừa nêu để có được 225 triệu USD trả nợ. NYT phải đề ra hàng loạt biện pháp tài chánh cần kíp như: giảm các khoản lãi cổ phiếu, giảm nguồn lợi chính của chủ sở hữu tờ báo; rao bán tờ Boston Globe và cổ phiếu của đội bóng chày Boston Red Sox.

Tuy nhiên, biện pháp cứu vãn tài chánh đang lưu tâm của NYT đó là CHUYỂN HƯỚNG HOÀN TOÀN HAY PHẦN LỚN HOẠT ĐỘNG TRUYỀN THÔNG SANG BÁO ONLINE. Tháng 10.2008, trang web của NYT đã thu hút 20 triệu người truy cập, đứng hàng thứ 5 trong số những trang web được nhiều người đọc nhất. Số độc giả của báo in NYT thì chỉ còn 1 triệu người.

Thứ Hai, tháng 3 30, 2009

DÃ TRÀNG CA - TRỊNH



tràng 1:
Lời biển vọng

tràng xe cát biển Đông
tràng tràng tràng xe cát biển Đông
tràng , tràng tràng xe cát hoài công
Trùng dương ơi mấy ngàn năm
Gọi miên man cho sóng triều lên
Quên tràng ngày đêm xe cát

Trùng dương ơi sao nỡ bỏ quên
Gọi cơn đau khi sóng triều lên
Công tràng muôn đời vỡ tan
Trùng dương , trùng dương gọi xa cồn nhớ
Trùng dương đưa sóng vào bờ
Ngày đêm nghe nắng nghe mưa
tràng vẫn đem hoài công
Hải đăng mắt đêm gọi mãi
Trùng dương đưa sóng vào bờ
Đùa lên biển cát hoang vu
xoá từng mảnh công tràng

tràng khóc cho thân mình
Trùng dương trùng dương gợi xa cồn nhớ
Trùng dương ..... nhớ ....


Tiếng hát của tràng - bể cát và thân phận đó

Khi mưa lên, khi nắng về,
khi sương rơi, khi thu buồn,
khi chim én bay vào mùa xuân,
mình tôi đi, triền núi đến,
tôi xe cát nghe thân lưu đày,
mình tôi đi, làn sóng đến,
nghe công vỡ cho thân ru mềm.
Trùng dương ơi đã mấy ngàn năm,
gọi miên man cho sóng triều lên,
quên tràng đêm ngày xe cát,
trùng dương ơi sao nỡ bỏ quên,
gọi cơn đau khi sóng triều lên
công tràng muôn đời vỡ tan.


Bãi cát chiều và lời vỗ về của người khách lạ

Này tràng ơi nghe thân lưu đày,
ngàn năm còn mãi, ngàn sau còn mãi
cho vai thêm gầy khi nắng khi mưa .
Trùng dương lên, trùng dương lên,
bờ cát trắng, bờ cát trắng,
trùng dương lên gọi mây thêm cho sóng cuồng nộ


Niềm đau vô vàn của thân phận

Thôi còn gì nữa đâu, còn gì nữa đâu,
xác tràng trắng bể thù sâu
Không còn gì nữa đâu
còn dài mãi sau đời lên cơn đau


Lời nói trên không

Trùng dương ơi đã mấy ngàn năm
gọi miên man cho sóng triều lên
quên tràng đêm ngày xe cát .
Trùng dương ơi sao nỡ bỏ quên
gọi cơn đau khi sóng triều lên
công tràng muôn đời vỡ tan


tràng 2:
Tuổi 20 vào đời

Khi tôi nghe đời gọi chân bước vô không ngập ngừng
khi tôi nghe đêm dàị lòng hoài mong ánh sáng
khi hai mươi tuổi rồi có những đêm chong đèn ngồi
chợt nhìn sâu đêm tối chợt hồn nghe tiếng nói tràng
tràng tràng xe cát biển đông
tràng tràng tràng xe cát hoài công


Niềm đau khoảng không

Từ đó tuổi hai mươi không còn biết vui
Từ đó đêm suy tư cho đời lắng sâu,
những đêm khuya về rã rời,
bàn tay hoang vu gọi mãi,
gọi vào niềm không buốt đau,
gọi vào ngày sau nhớ nhau


Buồn vui và tuổi đó

Xuân hạ thu đông bốn mùa làm tóc trắng,
tôi gọi tên tôi khắp chốn non ngàn,
tôi dìu tôi đi giữa trời lên bão tố,
xuân hạ thu đông theo gót chân hờ


Chốn nương náu

Gọi vào tình yêu, gọi vào tình yêu, gọi vào tình yêu,
sáng lên đồi núi bắt loa gọi vào tình yêu


Lời buồn thánh

Ôi ! thiên đàng thuở nhỏ, ngai vàng từ thuở
thuở mới sinh ra trời đất là nhà
nay đã mất rồi trong tuổi đôi mươi
Ngai vàng đã mất lâu rồi
thân đày dấu trong môi cười
tay dài gối giấc ngủ vùi
nghe mình hóa thân lâu rồi


Bốn mùa là niềm vô vọng

Xuân hạ thu đông bốn mùa làm tóc trắng
tôi gọi cơn đau cho nước vỡ nguồn
tôi dìu tôi đi giữa trời lên bão tố
tràng hai tay với tháng năm chờ


Ngỏ ý

Còn gì đâu, còn gì đâu mà không thương nhau
Niềm hoang vu gói đầy mắt dại
Niềm cô đơn như mây ngàn tới
còn gì đâu còn gì đâu mà không thương nhau


Chốn trú ẩn cuối cùng
(Tình yêu mọc cánh thiên thần)

Tên tháng ngày viết trên môi cười
đốt đêm dài nghe ngóng tình yêu
nghe tràng, xuống hai vai gầy
đốt cơn buồn, đi đến tình yêu
Gọi vào tình yêu, gọi vào tình yêu, gọi vào tình yêu
Ta ra ngàn lối bắt loa gọi vào tình yêu

(Phụ chú: Tối 1.4, chị Ánh Tuyết sẽ hát bài nầy ở Nhà hát Hòa Bình. Nghe chỉ khoe là... hay lắm !).

Thứ Sáu, tháng 3 27, 2009

THAN ÔI !



Cuộc họp hồi sáng có một chi tiết rằng, tại sao tình hình kinh tế suy thoái đã báo động đến quy mô toàn cầu mà dân Việt ta lại hồn nhiên đi du lịch, hồn nhiên đi mua sắm đến vậy. Mà thiệt tình là sáng sáng, thấy người ta vẫn tranh nhau từng chỗ ngồi ở Terrace, ở Paris Deli - đến đỗi bạn Vịt đã nổi cáu ở cấp độ đáng báo động. Rồi chiều chiều, vẫn thấy người ta rủ nhau đi mua hàng sale ở ... Parson. Sale cái nỗi gì mà giá ngất ngưởng 9 tầng mây. Một đôi giày cũng phải bạc triệu, một đôi dép lẹp xẹp cũng thấy giá gần nửa triệu bạc. Bạn Vịt lại mới tặng cho chủ blog bộ tiểu thuyết 3 cuốn dày cộp "Tự thú của một tín đồ shopping". Quẳng cho bộ sách xong, bạn Vịt te tái kéo vali đi... Bangkok. Ganh tỵ quá bạn Vịt ơi !

Và rồi, chủ blog lại ngập đầu với những kế hoạch kiếm tiền mang quy mô... "toàn cầu" - ngoảnh đi, ngoảnh lại mà quý 1 trôi qua cái vèo ! Công việc ơi là công việc ơi !

Check mail như lệ thường ! Trời đất, lọt giữa vô vàn thư mời, hợp đồng, văn bản ghi nhớ... là thư mời đi nghỉ mát với giá sale (!). Để xem sale cỡ nào nghen.

2 NIGHT - 3 DAY: US$ 392/ package; 3 NIGHT - 4 DAY: US$ 587/ package.
Pakage Details:
- 2 or 3 night stay in Deluxe Room with Double Occupancy
- Daily breakfast, round trip airpost transfer, welcome drink, fruit & flower
- One dinner/ person/ stay - Choose your venue from our garden restaurant, the beach or at your room terrace.
- Half day Island tour (North or South, discover ... X Island and its lifestyle).
- Body Massage...

Bà con thấy hấp dẫn dữ chưa. Nhưng biết kiếm đâu ra năm sáu trăm đô đây trời. Mà đô thì đang lên giá ào ào nữa chớ.

Thôi thì, bạn bè của chủ blog, nếu ai đó vẫn "hồn nhiên" trong thời buổi kinh tế tuột dốc này thì cứ lên tiếng. Chủ blog sẵn sàng cho biết địa chỉ của đảo X này liền àh ! Phụ chú thêm, chủ blog rành đảo X như trong lòng bàn tay. Nếu bạn nào cần người hướng dẫn thì nói nghen. Chẳng lấy công xá gì. Chủ blog chỉ có ước muốn "tầm thường" là muốn nghỉ ngơi trong cái Resort & Spa đã gởi email nêu trên thôi áh !

Viết đến đây, chợt chạnh lòng một nỗi. Hóa ra, một thời chủ blog là khách quen của thì nay mới gởi cho cái email quyến rũ này !

Than ôi ! Thời oanh liệt nay còn đâu !

Thứ Tư, tháng 3 25, 2009

PHỦI BỤI


Trời đất ! Cái blog của mình nó mốc meo quá chừng chừng !
Ngần ấy ngày, ngần ấy giờ, ngần ấy phút đã qua đi...
Đã đi những đâu. Đã nghĩ những gì trong ngần ấy thời gian.
Đôi khi, bất chợt, thấy bải hoải lạ thường !
Cho xin một tí bình an nhé Đời !

Thứ Sáu, tháng 2 20, 2009

THƠ ANH CHIẾN

Những ngôi chùa trong đêm

1

Mẹ đang cầu nguyện
mỏi mòn chuỗi hạt tháng năm

bóng mẹ in trên vách thời gian
như pho tượng tạc bằng nước mắt

Mẹ bảo : nước mắt ban ngày chảy xuôi đánh thức những ngôi đền
còn ban đêm nước mắt chảy ngược vào trong
thấm đến một miền đức tin cứu rỗi

bởi thế
trên gương mặt thời gian
trên gương mặt người đời
nước mắt không bao giờ ngừng chảy

rồi mẹ bảo : có ngôi đền chỉ làm bằng nước mắt
rồi mẹ bảo : có ngôi đền chỉ xây bằng đức tin
rồi mẹ bảo : có ngôi đến làm bằng lời cầu nguyện

rồi mẹ bảo : chiều xuống rồi về nhà đi con

2

Mẹ ơi !
đám mây lành kia là con trai của mẹ
dẫu ánh ngày đã tắt
mẹ vẫn nhận ra con dưới mái nhà này
mẹ vẫn nhận ra con
mùi mồ hôi bé bỏng quen thuộc
khi con chạy về từ một tuổi thơ xanh xao, còm cõi vì chiến tranh
cho đến ngày đám mây lành kia
dừng lại
trước một ngôi chùa

3

Một ngôi chùa lặng lẽ nở trong đêm
như một đóa sương trong vắt

khi những bông sen
như búp nhân từ của Đức Phật
đang lẳng lặng vén bóng đêm u ám
trên gương mặt nhẫn nhục của con người
trong một tiếng chuông sâu

4

Suốt đêm gió lạnh về
những pho tượng trầm ngâm trên bệ đá

các ông có thể bị cảm lạnh
vì dưới mái đêm này
chỉ duy nhất một ngọn nến mong manh

các ông suy ngẫm gì khiến bóng đêm mất ngủ
các ông dằn vặt gì làm bóng đêm đăm chiêu

suốt đêm gió lạnh về
nến đã tắt và các ông vẫn nín lặng như thế
suốt đêm gió lạnh về
nến đã tắt và các ông vẫn trầm ngâm như thế
ngước nhìn thế gian

5

Ở nơi cao sang nhất
hay ở nơi thấp hèn nhất
người luôn ở bên ta

người luôn nhìn ta với ánh mắt bao dung nhẫn nại
để hướng thiện và nâng đỡ ta lên

mà có nhiều khi người chẳng nói gì cả
như hư vô thấm vào hư vô
như vật chất thấm vào vật chất
như hơi thở thấm vào hơi thở
như phù sa thấm vào phù sa
như niềm tin thấm vào niềm tin

6

Miệt mài và bền bỉ
trong đêm
tiếng mõ tụng
con đường thiền bền bỉ

mỗi bước chân là một tiếng mõ
ngân lên thăm thẳm dưới sao trời

ngân lên
tiếng đất thở phập phồng trong tượng đất
ta không phải là hoàng hôn nơi bùn lầy
ta là phù sa của hy vọng

ngân lên
tiếng gỗ thở trầm tư trong tượng gỗ
ta là ngọn gió diệp lục của đại ngàn
ta không phải rêu tối dưới thung sâu

miệt mài và bền bỉ
tiếng mõ trong đêm
không tự nhận mình là đại ngàn
không tự ví mình là hy vọng
chỉ ngân lên
thăm thẳm sao trời

7

Tiếng hát đều đều và chậm rãi của người
như nước chảy trong đá
như trăng soi trong đá
như máu thức trong đá

tiếng hát mệt mỏi và tha thiết của người
đưa bàn tay lại gần một bàn tay
đưa ánh mắt lại gần một ánh mắt
đưa con người lại gần một con người

và chúng ta cất bước trên đường thẳm
trong tiếng hát đều đều và chậm rãi
trong tiếng hát thiết tha và mệt mỏi
hướng đến những ngôi chùa trong đêm

nơi máu thức trong đá
nơi trăng soi trong đá
nơi nước chảy trong đá

8

Mẹ ngồi, hai vạt áo nâu
Hương ba nén thắp, khói cầu nguyện bay
Ngoài kia tiếng vạc khô gầy
Sao dăm mảnh vỡ, gió day dứt lùa

Nghe như vọng tự ngàn xưa
Trong sương khói tiếng mõ chùa đêm đêm
Những ai trở lại thiên nhiên
Lánh đời về dưới cửa thiền những ai

Đức tin ở một ngày mai
Những tượng đất hát, những đền đài thiêng
Đạp qua khổ nhục oán hèn
Đạp qua dục vọng, cháy lên Niết bàn

Đêm nay, ba nén hương tàn
Nước trong một chén, kinh ngàn lời ru
Mẹ tôi, vạt áo nâu xưa
Tay thành kính chắp, khói mờ dương gian

NGUYỄN VIỆT CHIẾN

Thứ Tư, tháng 2 11, 2009

LAI DI HA NOI :-(

Bắc bảo Kỳ, Nam kêu Cọ (gọi là Kỳ Cọ)
Bắc gọi lọ, Nam kêu chai
Bắc mang thai, Nam có chửa
Nam xẻ nửa, Bắc bổ đôi
Ôi! Bắc quở Gầy, Nam than Ốm
Bắc cáo Ốm, Nam khai Bịnh
Bắc định đến muộn, Nam liền la trễ
Nam mần Sơ Sơ, Bắc nàm Nấy Nệ
Bắc lệ tuôn trào, Nam chảy nước mắt
Nam bắc Vạc tre, Bắc kê Lều chõng
Bắc nói trổng Thế Thôi, Nam bâng quơ Vậy Đó
Bắc đan cái Rọ, Nam làm giỏ Tre,
Nam không nghe Nói Dai, Bắc chẳng mê Lải Nhải
Nam Cãi bai bãi, Bắc Lý Sự ào ào
Bắc vào Ô tô, Nam vô Xế hộp
Hồi hộp Bắc hãm phanh, trợn tròng Nam đạp thắng
Khi nắng Nam mở Dù, Bắc lại xoè Ô
Điên rồ Nam Đi trốn, nguy khốn Bắc Lánh mặt
Chưa chắc Nam nhắc Từ từ, Bắc khuyên Gượm lại
Bắc là Quá dại, Nam thì Ngu ghê
Nam Sợ Ghê, Bắc Hãi Quá
Nam thưa Tía Má, Bắc bẩm Thầy U
Nam nhủ Ưng Ghê, Bắc mê Hài Lòng
Nam chối Lòng Vòng, Bắc bảo Dối Quanh
Nhanh nhanh Nam bẻ Bắp, hấp tấp Bắc vặt Ngô
Bắc thích cứ vồ, Nam ưng là chụp
Nam rờ Bông Bụp, Bắc vuốt Tường Vi
Nam nói: mày đi! Bắc hô: cút xéo.
Bắc bảo: cứ véo! Nam : *ngắt nó đi.*
Bắc gửi phong bì, bao thơ Nam gói
Nam kêu: muốn ói, Bắc bảo: buồn nôn !
Bắc gọi tiền đồn, Nam kêu chòi gác
Bắc hay * khoác lác *, Nam bảo * xạo ke *
Mưa đến Nam * che *, gió ngang Bắc *chắn *
Bắc khen * giỏi mắng *, Nam nói *chửi hay*.
Bắc nấu thịt *cầy*, Nam thui thịt *chó*.
Bắc *vén búi tó*, Nam *bới tóc lên*
Anh *Cả *Bắc *quên*, anh *Hai* Nam *lú*
Nam : *ăn đi chú*, Bắc: *mời anh xơi!*
Bắc mới tập *bơi*, Nam thời đi *lội*
Bắc đi *phó hội*, Nam tới *chia vui*
Thui thủi Bắc kéo *xe lôi*, một mình *xích lô *Nam đạp
Nam thời *mập mạp*, Bắc cho là *béo*
Khi Nam khen *béo*, Bắc bảo là *ngậy*
Bắc quậy *Sướng Phê*, Năm rên *Đã Quá *!
Bắc khoái đi *phà*, Nam thường qua *bắc*
Bắc nhắc *môi giới*, Nam liền *giới thiệu*
Nam ít khi *điệu*, Bắc hay *làm dáng*
Tán mà không thật, Bắc bảo là *điêu*
Giỡn hớt hơi nhiều, Nam kêu là *xạo*
Bắc nạo bằng *gươm*, Nam thọt bằng *kiếm*
Nam *mê phiếm*, Bắc *thích đùa*
Bắc vua *Bia Bọt, Nam chúa La-De*
Bắc khoe *Bùi Bùi lạc rang*, Nam : *Thơm Thơm đậu phọng*
Bắc xơi *na* vướng họng, Nam ăn *mãng cầu *mắc cổ
Khi khổ Nam tròm trèm *ăn vụng*, Bắc len lén *ăn vèn*
Nam toe toét *«hổng chịu đèn»*, Bắc vặn mình *«em chả»*
Bắc giấm chua *«cái ả»*, Nam bặm trợn *«con kia»*
Nam mỉa *«tên cà chua»*, Bắc rủa *«đồ phải gió»*
Nam nhậu nhẹt thịt *chó*, Bắc đánh chén *cầy tơ*
Bắc vờ vịt *lá mơ*, Nam thẳng thừng *lá thúi*
Khi thấm, Nam *xách thùng* thì Bắc *bê sô*
Nam bỏ trong *rương*, Bắc tuôn vào *hòm*
Nam lết vô *hòm*, Bắc mặc *áo quan*
Bắc xuýt xoa *"Cái Lan xinh cực!"*,
Nam trầm trồ *"Con Lan đẹp hết chê!"*
Phủ phê Bắc *trùm chăn*, no đủ Nam *đắp mền*
Tình Nam duyên Bắc có thế mới bền mới lâu…

(bac Kim Dinh goi cho chu blog. He he, bac Dinh luc nay tre trung nhi ! Hay la vao giai doan... tien man teen !)

Thứ Hai, tháng 2 02, 2009

THỨ HAI, NGÀY HAI, THÁNG HAI

Hôm nay đã là thứ Hai, ngày Hai, tháng Hai. Ngày gì đây nè !
Chẳng là ngày gì cả !
Chỉ muốn viết như thế để bỏ cái thói quen xài ngày âm mà thôi !
Ngày sinh nhật mà cũng xài ngày âm mữa muh !
Bản thân ơi - hết Tết thật sự rồi nhé !
Không vấn vương gì nữa nhé !
Không nuối tiếc nhé !
Làm việc thôi.
Vừa làm, vừa chơi như lâu nay vẫn vậy.
Năm nay cũng vậy.
Mãi mãi về sau cũng vậy.
Năm mới chỉ muốn tự chúc mình luôn luôn là mình.
Thế thôi !

Chủ Nhật, tháng 2 01, 2009

MÙNG 7 TẾT

Vẫn chưa có thói quen xài lại ngày dương lịch. Trong khi đó, mai đã là thứ Hai. Ngày làm việc đầu tuần.
Gặp nhau vẫn í ới hẹn, mùng 8 nhé, mùng 9 nhé, rồi lại có cái hẹn đến... rằm !
Hỏi báo mình ra hôm nay là ngày mấy. Cả đám ngớ người ra một lúc.
Qua Tết là cả đống công việc dồn ứ trước mặt. Cả cái dự án to đùng của sếp giao. Biết bắt đầu từ đâu bây giờ !
Nhiều cái hẹn nhậu nhẹt, gặp gỡ. Nhưng tự nhiên thấy chán. Không hào hứng như trước nữa. Tự dưng là vậy. Cũng chẳng hiểu tại sao ?
Ôi Trời ! Không chừng phải lắc lắc đầu vài cái để những cái gì liên quan đến ngày âm nhảy ra khỏi đầu của mình ngay tức khắc.

Thứ Bảy, tháng 1 31, 2009

MÙNG 6 TẾT

Nghe nói hôm nay là ngày đẹp. Thiên hạ đua nhau xuất hành lấy hên. Phà Cần Thơ kẹt xe dài ngoằng. Nghe đâu mất cỡ 6, 7 tiếng mới được sang sông. Ku Tâm điện thoại bảo về tới S.G ngủ luôn ở nhà dì Ng. và còn biết hỏi mình ở nhà một mình buồn không ? Trời, đầu năm thắm thiết gớm.
Đã xuất hành ngày mùng 2, xuất hành lại ngày mùng 5. Xủ một quẻ. Thầy "điện tóan" bảo - ngày nào cũng đẹp hết ! Chao ơi, cám ơn "thầy" đã cho lòng mình tự thấy bình an !
Hôm này quả là ngày đẹp. Sáng thức dậy với một cái bụng đói cồn cào, cái đầu thì nhức kinh hoàng. Nếu không phải làm điểm báo thì đã không cố lết ra đầu đường sớm đến vậy. Cầm tờ báo, tạt vào Bún Quen. Quán xinh. Quán sạch. Quán rộng. Quán gần nhà. Nhưng tô bún riêu thì dở tệ !
Hí hóay vừa gõ cái bài điểm báo, vừa liếc ngang, liếc ngửa mấy trang web quen, lại thêm mấy ô chát chít. Hèn chi lính gọi í ới vì chờ bài của sếp đến mỏi mòn.
Thay được xống áo, make up một tí thì bạn bè đang ngồi chờ đã gọi điện mắng té tát vì cái tội chảnh ! Ừ, thì ngày đẹp muh. Cho chảnh một tí đi.
Tám chuyện nọ, chuyện kia. Cả câu chuyện về... Terrace ! Chiều bị nhỏ bạn áp tải đến nhà để nó "khai hóa văn minh" cho mình khi thấy cái Ipod Touch hiện đại nhường kia, cái bikini màu hồng điệu đà đến vậy mà trong ruột trống trơn. Hi hi, trong khi nó đánh vật với cái bikini hồng thì mình kịp lục lọi lấy được 3 cuốn sách, 1 dĩa phim và cả 1... hộp Nivea ! Công nhận ngày tốt thật ! Luôn cả chuyện lấy luôn số nhà của "anh" T.T.Sang để... gọi taxi cho nó tiện !
Chiều tạt lên nhà sếp. Khoe với sếp cây lan ngọc điểm của mình đã khai hoa sau 2 năm bỏ lăn bỏ lóc trên sân thượng. Sếp bảo, lan này còn có tên là Nghênh Xuân vì hoa chỉ nở vào mùa Xuân. Sếp còn bảo, hoa trắng như vậy là rất hiếm, rất may mắn, mùi hương rất đượm. Mình tí tởn khoe với sếp rằng quả tình hên thật vì hôm qua óanh bài ăn tiền quá trời. Sếp gầm lên - Mi chết với ta, sao dám bài bạc ! Hi hi. Tết nhất muh !
Tối, đi ăn món Huế với "bạn gái". Nghe hắn giải thích loằng ngoằng cái vụ không đâu vào đâu trước Tết. Chuyện đã qua rồi thì thôi đi.
Vẫn còn sớm. Lại đi mat-xa.
Tản bộ trên phố gần nhà. Thấy đường vắng tanh. Giá như S.G lúc nào cũng như vậy.
Ngày mùng 6 Tết trôi qua cái vèo.
Nhẹ nhõm !
Mà biết có nhẹ nhõm thật hay không !

Thứ Hai, tháng 1 26, 2009

KHAI... MẠNG ĐẦU NĂM !

Bài vừa đăng trên Tết Việt (www.thanhnien.com.vn/TetKysuu)
MỘT NGÀY KHÁM PHÁ HÀ NỘI ĐỂ HOÀI NHỚ CHUYỆN XƯA

(TNO) Những ngày giáp Tết, một người bạn nhắn cho tôi một tin nhắn đầy cảm xúc: “Ra Hà Nội đi. Tiết trời đang se lạnh, nắng lúc vàng hanh hao, lúc lại sóng sánh như mật. Cái màu hồng của hoa đào trong sân bảo tàng chiến tranh có quán cafe Highland đẹp nhất Việt Nam chứ không phải là riêng Hà Nội nữa đang he hé nụ. Nắng ươm vàng. Trong vắt. Ly Espresso thơm phức. Mình phát hiện thêm 1 quán chả cá mới ngon khủng khiếp; buổi trưa lại ngồi ở cafe Ống. Hà Nội làm cho mình ăn ngon miệng, hạnh phúc, xinh đẹp và dễ chịu ! Ra nhé !”.

Chợt nhớ, trong một lần trò chuyện cũng một số người bạn trong ngành du lịch, ai cũng mơ màng về ý tưởng viết mới một bản đồ du lịch, ở đó nơi chốn du khách đến không phải là tên đất, tên miền. Thay vào đó, lại là những hàng quán be bé, xinh xinh nép mình bên một hiên phố hay một mái che. Thử ngẫm nghĩ, ta thả bước chân lang thang, nhẩn nha từng miếng bánh, ly chè mà như thấy hiển hiện cả một hồn phố, hồn quê.

Lại nhớ nôn nao áng văn xưa của nhà văn Vũ Bằng. Dường như ông đã viết như thế này về hàng quán, phố xá Hà Nội xưa trong những ngày giáp Tết:

Đường phố vắng hẳn người đi lại. Nằm ở trong nhà nhìn ra bên ngoài thấy cái cảnh đêm của phố phường tự nhiên mình cảm giác thấy cái nắng cũng có vẻ nên thơ, tiếng giun, tiếng dế nghe cũng có một cái gì thú vị, mà ngay đến sự uể oải của người ta cũng là thứ uể oải phong lưu chứ không phải vì quá lao tâm khổ trí mà thành ra kiệt sức. Hầu hết mọi người, ngoài thì giờ bôn ba tranh đấu sự sống còn ra, vẫn có một chút thì giờ để pha một ấm trà ngon nhắm nhót, cao hứng ngâm một vài câu thơ để mình lại nghe với mình, xong rồi tìm những đường phố mát thủng thỉnh đi chơi, xem cây thế, ngắm giò lan và nếu cao hứng hơn chút nữa thì đi tìm hàng mằn thắn gia dụng đậu ở đền Vũ Thạch ăn một tô, hay rẽ xuống chợ Hôm tìm hàng bánh cuốn ngon nhất thưởng thức vài miếng, rồi tráng miệng một chén chè hạt sen long nhãn. Ta cứ phải thành thực nhận rằng ở Hà Nội, vào những buổi chiều “đứng gió” người sang kẻ hèn đều có thể tự tạo một cái thú vô cùng thanh lịch mà ít đồng tiền: ấy là ăn bánh tôm ở trên hai bờ cỏ đường Cổ Ngư. Bánh đây là bánh tôm – nhưng kỳ lạ lắm cô Năm à: nói cô đừng buồn, chớ thực quả là tôi thấy cái bánh tôm chiên bán ở tiệm, ở quán, ở chợ trong mười một quận đô thành Sài Gòn nó vẫn thế nào, chớ không như cái bánh tôm ở đường Cổ Ngư, Hà Nội. Cái bánh tôm chính cống ở Hà Nội không có khoai lang tẩm bột đánh với trứng vịt rắc lên trên, mà là thứ bánh chỉ hoàn toàn có bột và tôm thôi, ăn vào không ngán mà lại thấm, chấm với xì dầu, giấm ớt, ngon không chịu được. Anh muốn ăn chiên già hay chiên non, tuỳ ý; nhưng chiên già hay chiên non cũng vậy, ăn cái bánh ấy, tôi đố người nào lại không da diết nhớ lại lúc còn đi học, kẹp cái cặp vào hai đùi, đứng ăn hai ba xu bánh tôm như thế và húp xì dầu giấm bao nhiêu cũng chưa thấy “đã”. Cái bánh tôm ấy, ăn không cần kèm các thứ rau, đã ngon rồi. Bánh tôm ở trên đường Cổ Ngư chính là thứ bánh ăn theo kiểu đó - mà chưa biết chừng lại thú hơn vì nhiều lẽ khác: vừa ăn bánh mình lại vừa được trời quạt cho khỏi nóng; thêm vào đó, sóng nước lại rì rào đập vào bờ như hát ru bao nhiêu cái nõn nà của biết bao nhiêu người. Ối, vào những buổi chiều như thế thì nam thanh nữ tú thiếu gì chẳng sợ anh nhìn không xuể. Mà thương nhất là mắt cô nào cũng như mơ, nhìn anh mà anh biết ngay là thương yêu anh thực sự, y như thể mẹ thương con, em gái thương anh trai vậy”.

Như thế đó ! Hầu như mỗi một món ăn ở đất Hà Nội đều như chứa đựng cả một nỗi hoài nhớ xa xăm. Chẳng thế mà khi nghe tôi bày tỏ ý định tìm một hàng quán buổi sáng để bắt đầu cho một ngày khám phá thú vui ẩm thực thì đã nhận không biết bao nhiêu lời khuyên, bao nhiêu lời bàn. Này nhé, một cô bạn đồng nghiệp thì bảo: “Đến bún đậu mắm tôm ở ngõ Phất Lộc, Hàng Bè đi bạn ! Thử nghĩ, buổi sáng Hà Nội lạnh như thế này, bày biện vào chén một con bún trắng nõn, một vài lá rau kinh giới, tía tô, thêm một tí rau mùi. Bảo chị bán hàng cắt cho một bìa đậu phụ non rán vàng vừa tới. Sang trọng thì thêm một miếng chả trộn lẫn cốm xanh ngắt nóng hôi hổi. Chan lên một thìa mắm tôm nâu hồng. Đã thấy bao nhiêu là sắc màu xung quanh hội tụ vào bát bún rồi !”. Một ông cụ ngồi gần đấy, nghe chuyện lại góp lời: “Khách ở trong Nam ra thì phải ăn xôi chứ. Này, các cháu cứ đến xôi Yến nhá. Ăn xong quá bộ đến café Lâm gần đấy làm một ly đen nóng là nhất đấy”. Nghe ra cũng có lý vì tôi cũng đã đôi lần đến hàng xôi ấy. Thôi thì cơ man là xôi. Nào là xôi ngô, xôi xéo, xôi trắng. Đi kèm theo đó phải kể đến nào là gà luộc, gà xào nấm, xá xíu, thịt kho Tầu, Ba Tê, lạp sườn, giò bò, giò lụa, chả quế, chả cốm, chả mỡ… Mới nghe qua thôi cũng đủ để đánh gục mọi giác quan của khách phương xa. Nhưng nếu nói vậy thì vẫn còn nhiều hàng quán lắm. Còn cả xôi chả cua Hàng Điếu, nằm đối diện chợ Hàng Da này; còn cả bún mọc Bát Sứ này… Biết chọn món nào đây !

Nghĩ vậy, tôi đã tạm đặt sang một bên tất cả những món ăn, những quán xá vô cùng thú vị đấy để bắt đầu cho một ngày giáp Tết Hà Nội bằng một bát phở. Nhiều người đã bảo rằng, ra Hà Nội mà không ăn phở cũng giống như đến Huế mà không ăn bún bò, hay vào Hội An mà không ăn một tô cao lầu hay mì Quảng vậy. Phở thì có nhiều loại phở. Như là phở bò, phở gà… rồi lại phở xào, phở áp chảo, phở khô…Thế nhưng những loại phở tôi vừa nêu cũng chỉ là biến tấu của phở mà thôi. Người ta ăn chỉ để khám phá một tí, thay đổi khẩu vị một tí cho đỡ nhàm chán mà thôi. Thường thì đã vào quán phở Hà Nội phải kêu ngay một bát phở bò, rồi thì tùy ý thích mỗi người mà gọi theo đó tái, nạm, gân, gàu, vè… Có một điều khác biệt với các hàng phở ở Sài Gòn là bát phở Hà Nội thì không bao giờ có giá, có chanh và lại càng không kèm theo đó rau ngò gai, quế, ngò om như tô phở Nam. Một bát phở đạt yêu cầu thì bánh phở phải mềm, nước dùng phải trong, thịt phải vừa chín tới, không dai; đã là miếng tái phải mềm dai, miếng nạm phải mềm cắn ngập chân răng, miếng gân phải nhai nghe sần sật… Pha vào đó một tí tương, tí giấm và bẻ vào vài miếng quẩy. Mỗi lần ra Hà Nội tôi thích ghé vào quán phở Sướng ở 24, phố Trung Yên. Một con ngõ be bé, ngay bên cạnh bàn ăn là sờ ngay được những gánh hàng rong đặc trưng của Hà Nội; là thấy ngay một chiếc thúng be bé, ấm nồng của bà cụ bán nước chè vối.

Nhưng dường như, đa phần khách phương xa đều hay đến với quán phở 49, Bát Đàn. Nơi có treo tấm biển do khách hàng tặng cho với dòng chữ: “Thiên hạ Hà Thành đệ nhất phở”. Nơi mà mọi khách hàng đều phải đứng xếp hàng khi muốn ăn phở. Từ một ông tướng, ông tá, cho đến một ông quan chức cỡ Thứ trưởng, vụ trưởng chứ chẳng chơi, cho đến một anh doanh nghiệp, hay một bác bán hàng rong. Tất cả đều bình đẳng như nhau. Lý do để họ đến với Bát Đàn cũng khá là thú vị. Đạo diễn Phạm Lộc cho tôi biết: “Tôi là một trong những người Hà Nội lâu năm, tôi sinh ra và lớn lên ở đây. Và ngay từ nhỏ tôi đã thấy quán phở này rồi. Được biết, ông cụ gia truyền lại cho ông anh ở bên Hàng Đồng gần Bát Sứ còn cô em thì ở Bát Đàn. Phở nơi đây rất đặc biệt vì nó có một gu riêng; mà ăn phở ở đây thì nhớ rất là lâu. Ở Hà Nôi xóa bỏ bao cấp đã từ lâu rồi, nhưng người ta vẫn tự xếp hàng, tự bưng phở, tự lấy giấy ăn. Muốn thêm các đồ dùng gia vị thì đấy anh tự phục vụ nhé. Vậy mà quán phở vẫn rất đông. Nước phở nơi này rất ngon, chủ yếu họ ninh xương lấy nước ngọt, không dùng một chút mì chính nào. Thành ra để lại cái hương vị, cái mà người ta hoài nhớ là khá ấn tượng. Cho dù lâu lâu mới ăn hay ăn thường xuyên thì người ta vẫn nhớ, mà nhớ thì lại đến đây thôi chị ạ”.
Một anh đồng nghiệp đáng kính khác của tôi thì xuân thu nhị kỳ đều chọn phở Bát Đàn để mở đầu cho ngày mới. Một tháng thì anh đã đến hàng phở này dễ có đến 25 ngày. Lâu dần thành khách quen nhưng anh chẳng lấy đó làm lợi thế. Mỗi sáng anh vẫn xếp hàng như bao người khác, nếu có cậu chàng nào nóng ruột chen ngang anh vẫn không lấy đó làm phiền. Khách trong Nam ra, anh bảo, ngồi đấy tớ xếp hàng cho, vừa xếp hàng anh vừa nghêu ngao hát bài Xe đạp ơi mới là thú vị chứ. Mà đụng tới phở thì anh nói rất hăng. Anh Quốc Phong tâm sự như thế này: “Người ta hay dò tìm nguồn gốc phở đi ra từ Làng Cồ Cử, Nam Định. Nay một bát phở ở đó cũng chỉ có độ dăm, mười nghìn vì gốc gác làng quê ấy vẫn rất nghèo và chưa hẳn đã ngon như ở Hà Nội. Nhưng danh tiếng thì vẫn lưu truyền. Theo tôi thì gốc gác phở có hàng trăm năm nay, khi người Pháp đặt chân đến Việt Nam. Họ thường sử dụng nhiều thịt bò trong mỗi bữa ăn nhưng cũng chỉ dùng thịt mà thôi chứ không ăn xương. Người Việt ta thấy xương bò bỏ phí liền đem về ninh lấy nước dùng và suy nghĩ, chế biến từ hạt gạo làm ra bánh phở để dùng chung. Nói đến Hà Nội là nói đến phở, mà theo tôi phở Hà Nội thì Bát Đàn đây là nhất”. Tôi chợt nghĩ, đi ăn không chỉ để ăn mà còn để khám phá ra biết bao điều thú vị khác mà ta chưa có dịp biết. Thế nên, chẳng trách mà các chàng trai, cô gái da trắng, tóc vàng đều không ngại mà ngồi ngay vỉa hè phố Tạ Hiền để sì sụp một bát phở trên gánh hàng rong. Vừa lóng ngóng dùng đũa họ vừa ra hiệu với tôi: “Phơ Việt Nam rất ngon”.

Để bàn cho ra cái ngon của phở thì có mà đến tận cùng ! Tỷ dụ như cũng chỉ là phở thôi mà nào là nhà văn Vũ Bằng viết, lại cụ Nguyễn Tuân và cả Thạch Lam. Toàn những bậc cự phách mà thôi. Nhà văn Thạch Lam cho rằng: “Phở là một thứ quà đặc biệt của Hà Nội, không phải chỉ riêng Hà Nội mới có, nhưng chính là vì chỉ ở Hà Nội mới ngon. Phở ngon phải là phở "cổ điển", nấu bằng thịt bò,"nước dùng trong và ngọt, bánh dẻo mà không nát, thịt mỡ gầu giòn chứ không dai, chanh ớt với hành tây đủ cả", "rau thơm tươi, hồ tiêu bắc, giọt chanh cốm gắt, lại điểm thêm một ít cà cuống, thoảng nhẹ như một nghi ngờ”. Ấy vậy mà các cụ ngày xưa cũng chẳng ai chịu ai đâu nhé. Tôi nhớ cụ Nguyễn Tuân vốn nổi tiếng khó tính đã gay gắt với cả Thạch Lam: “Hình như Thạch Lam trước đây cũng có bàn về phở, nhưng còn phiến diện. Thạch Lam có nhắc đến vấn đề cải lương ở Hà Nội văn vật. Đầu năm 1928, ở Phố Mới, cái phố trước đây mang tên thực dân Đồ phổ Nghĩa, có một hàng phở cho cả húng lìu, cả đầu vừng, đậu phụ. Nhưng những cái lối tìm tòi ấy không thọ, vì trình độ nhận thức của quần chúng phở không sa đoạ như người chế tạo. Quần chúng vẫn đòi hỏi những cái cố hữu của phở. Ngày nay cũng còn có người cho cả tương tầu lạp chíu chương vào phở, nhưng đây là cái quyền của người có tiền, ai muốn bày vẽ ra thế nào, nhà hàng cũng chiều trong phạm vi có thể của phở. Nhiều người bảo nên ăn phở tái thì bổ hơn phở thịt chín. Có thể là như thế đấy . Nếu cần bổ thì cũng có thể uống Pan-tô-cờ-rin Liên xô hoặc làm tễ thuốc Bắc, còn kết quả trông thấy rõ hơn là ăn phở tái . Thật ra, ăn phở cho đúng, đúng cái " gu " của phở, phải ăn thịt chín. Thịt chín thơm hơn thịt tái, mùi thơm miếng thịt chín mới biểu hiện đúng cái tâm hồn của phở”.

Bàn đến vậy thì cũng đã đến giờ ăn trưa. Loanh quanh trong phố cổ cứ như bước vào một mê cung đầy hương sắc, thanh âm. Đi một đỗi, rẽ ngang, rẽ dọc thế nào chúng tôi lại bước đến phố Tạ Hiền, gọi là phố nhưng cứ như một con hẻm nhỏ trong Nam. Những căn nhà be bé san sát nhau, phố không có vỉa hè. Những thúng đựng lạc rang húng lìu gia truyền bày cả dưới lòng đường. Những viên lạc mẩy căng, còn nguyên cả vỏ, thơm lừng mùi thuốc Bắc. Những quán ăn ở phố nầy chuyên bán những món ngon Hà Nội xưa. Nhà báo Trương Cộng Hòa, Đài Tiếng nói Việt Nam, cũng là một người khá sành về ẩm thực Hà Nội đã mách tôi đến phố nầy. Anh bảo, hàng quán nơi này nấu khá giống người Hà Nội xưa. Mà muốn đánh giá nấu đúng hay không thì phải dùng qua món canh thịt bò hành răm hay là thịt gà luộc rắc lá chanh chẳng hạn. Thế nhưng, món mà chúng tôi đã chọn cho ngày khám phá ẩm thực lại sang trọng, cầu kỳ hơn một chút. Đó là chim bồ câu quay, cua rang me, tôm rang me. Quả thực là tôm, cua không phải là đặc sản của Hà Nội. Ấy vậy mà khi làm 2 món rang me – tưởng chừng là độc quyền của xứ miền Tây nắng nóng xa xôi – thì lại mang một phong vị khác hẳn. Những con cua chắc lụi, tôm tươi xanh phủ lên một lớp sốt me nâu óng. Nếu sốt me của miền Tây Nam bộ thường ngọt lừ thì ở đây lại mặn một chút, chua một chút và hàng quán thường để luôn cả hạt me vào xào chung. Quán ăn Thịnh Vượng ở số 13, phố Tạ Hiền vốn nổi danh từ lâu với các món vừa nêu. Quán do mấy chị em cùng cai quản và phục vụ. Họ cũng không định mở thêm chi nhánh ở nơi nào khác. Bởi lẽ họ quan niệm, giữ cho được cái chất truyền thống ngày xưa để giữ khách mới là khó, biết mở mang thêm rồi mình có quản nỗi hay không. Nghe đâu các người đẹp miền Nam như Tăng Thanh Hà, như Thanh Hằng, như Kim Hiền mỗi khi ra Hà Nội đều ghé đây thưởng thức và cả mua vào Sài Gòn cho người thân, bạn bè. Hỏi bí quyết làm thế nào mà da chim bồ câu ở đây nó giòn đến vậy, và cái hay là chỉ cần cắn nhẹ lớp da giòn ngấu đấy là ta đã chạm khẽ vào lớp thịt nâu mềm tiếp theo đấy rồi ? Anh Bùi Kim Thành, chủ quán Thịnh Vượng chỉ cười cười nói: “Đấy là bí quyết gia truyền chị ạ. Hương vị thì ăn thua do mình gia giảm tí hồi, tí quế”.

Ăn trưa thì chỉ cần dĩa cua rang me, hoặc tôm rang me cộng thêm tô canh bò hành răm là tưởng chừng ngấm cả hương vị Bắc rồi đó. Nhưng cũng có người xa xứ trở về cầu kỳ, muốn hoài nhớ ngày xưa bà mình, mẹ mình đã nấu như thế nào liền kêu lên cơ man nào là ba ba om chuối đậu, rồi cả cá bỏ lò, hay sườn om chua ngọt… Vừa ăn ngon đấy, vui đấy với bạn bè mà sao mắt người phương xa, đang lạc bước phố phường Hà Nội cứ cay sè lên vì một nỗi nhớ quê da diết đến tận cùng. Mặc cho ngoài phố đã ồn ào, náo nhiệt lên những thanh âm người ta đi mua sắm Tết.

Vậy là người lữ khách lại lạc bước giữa phố phường Hà Nội, dẫu chẳng mua sắm gì nhưng cứ nhìn biển hiệu xưa lắc xưa lơ với những dòng chữ mà chắc gì lớp trẻ bây giờ đã hiểu. Tỷ như “Thuốc Cam Hàng Bạc gia truyền” chẳng hạn. Rồi những cửa hiệu vàng bạc với lời rao: “Bạc ta tốt. Vòng ngọc. Chuỗi ngọc”. Chỉ thế thôi đã thấy cái hồn vía của Hà Nội ba sáu phố phường ngày xưa.

Chẳng mấy chốc mà trời đã sẩm tối. Lang thang tự nãy giờ thì bụng cũng đã lưng lửng cồn cào. Món ăn, hàng quán buổi chiều thì còn nhiều lắm. Nào là Bánh cuốn Hàng Bồ, kề bên Báo Lao động; hay là phở cuốn, ngan nướng phố Trúc Bạch; hoặc giả bún riêu cua Phan Bội Châu hoặc lòng heo chiên Lò Sũ…Nhưng thôi, với tâm thế như là người mới đến Hà Nội lần đầu, chúng tôi đã chọn món Chả cá Lã Vọng lừng danh. Có đến hai chi nhánh chả cá Lã Vọng, một ở 14, phố Chả Cá vốn là quán thủy tổ đã gần 140 năm nay; một quán mới do gia đình mở thêm từ khoảng 12 năm nay ở 107, Nguyễn Trường Tộ. Tuy nhiên để khám phá cho đến ngọn nguồn thì ngồi ở quán xưa mới là thích. Đấy là một căn nhà hai tầng bằng gỗ đặc trưng của phố cổ, lối lên cũng bằng thang gác gỗ, ngay bậu cửa sổ ngay tầm mắt đã thấy mái ngói lô xô. Thích nhất là những vật dụng cổ xưa nơi này, và cả gian thờ rất đặc trưng. Một nhành đào đỏ thắm, những quả phật thủ vàng ươm, hương trầm nghi ngút. Cứ như thể ta về mái nhà xưa chứ nào đâu phải hàng quán xa lạ dọc đường lang thang. Chỉ một loáng chốc mà đã có một lò than hoa ấm sực đặt lên bàn. Trên chiếc chảo mỡ vàng óng màu củ nghệ, củ riềng là những lát cá trắng tinh mềm mại, để vào chảo mỡ ấy một ít hành lá, thì là, kinh giới, rau mùi. Hãy vắt tí chanh vào bát mắm tôm, đánh cho sủi mịn đều lên. Bỏ vào bát một ít bún, ít cá, ít rau, chan thêm tí mỡ, một ít lạc rang và tất nhiên là không thể thiếu mắm tôm. Chỉ vậy thôi mà quanh tôi khách Tây, khách Ta ai nấy đều chăm chú, cẩn trọng cứ như là bắt đầu một cuộc khám phá mới vậy.

Tôi nhớ nhà văn Vũ Bằng đã bàn về chả cá khá hay, và cũng chẳng hiểu cái quán chả cá của ông ngồi hồi đầu thế kỷ trước có phải là quán của chúng tôi ngồi hôm nay đây không. Hãy xem ông viết: “Có ai cùng với người bạn thiết, một đêm, trèo lên một căn gác cũ, ngồi vào một chiếc bàn con, vừa nhắm nhót chả cá mà lại vừa nhìn xuống con đường mưa bay mà xem người ta đi lại như trong một cái đèn kéo quân tháng Tám, mới có thể biết rằng ăn chả cá ở hiệu thú vị đến chừng nào. Ăn ở nhà, nó tẻ mà ít khi ngon thật sự. Tôi không hiểu các ông Tàu nhiễu sự, mua chả cá ở Hà Nội rồi đóng bồ, cùng với mắm tôm và các thứ rau, đi tàu bay để đem về Hương Cảng chén với bà con bên đó thì phong vị chả cá ra thế nào ? Riêng tôi thì thấy có một cái thú riêng được thưởng thức chả cá trên căn lầu một cửa hiệu cũ kỹ - mà cửa hiệu đó phải là ở phố hàng Chả Cá - chật chội, tối tăm, thấp bé, mà bàn ghế thì mộc mạc và ám khói - nếu không muốn nói là không lấy gì làm sạch lắm. Có lẽ đó chỉ là một cách nại tính, cũng như người ăn thuốc quen tiệm mà thôi; nhưng tôi nghiệm thấy rằng chả cá mà bán ở chợ hay là bán ở một phố khác phố Chả Cá, đều là không “thọ”, hay là được rất ít người biết đến. Từ các bàn ăn khói bốc lên nghi ngút, những trông đã đủ ấm rồi. Đưa cay một cốc mai quế lộ nhấm nháp với lạc rang, ta ngồi đợi chả mà như cảm thấy có bàn tay bé nhỏ cù vào tim. Đời người đẹp quá… Rượu đã ngà ngà rồi, ông đảo mắt nhìn chung quanh gian gác mờ mờ trong bóng tối, mỗi bàn có khói xanh nghi ngút bốc lên cao rồi nhẹ tỏa trên những cái xà nhà vàng thẫm màu bồ hóng mà nước vôi trắng không thể che lấp được, ông tưởng tượng mình là một nhân vật trong chuyện Tầu xưa, ngồi nhắm rượu trên một tầng lầu của một thứ Bồng Lai quán”.

Bà chủ quán đã tâm sự với chúng tôi như thế này: “Chả cá nhà cô đã được 139 năm rồi. Đến đời của cô đã là thế hệ thứ 5. Ông cụ để nghề lại cho con cháu. Có 5 loại cá để làm nên chả cá: cá quả, cá lăng, cá nheo, cá chiên, cá ngạnh. Nhưng thường thì cá lăng chỉ có vào tầm tháng 10 đến tháng 12 là hết rồi. Nhưng đó là chuyện ngày xưa, chứ từ khi ngăn dòng làm thủy điện sông Đà thì hầu như cá lăng đã bị tuyệt chủng. Nay cũng có người nuôi cá lăng, nhưng cá lăng nuôi thường thịt không ngon, khi chế biến thớ cá bị đen. Nay chủ yếu là cá quả và cá nheo khi vào mùa từ tháng 5 đến tháng 8 mà thôi. Cứ gọi là mùa nào thức ấy. Bí quyết của chả cá phải tính đến gia vị mà quan trọng nhất là phải dùng chính mỡ cá để có hương vị. Tuy nhiên, liều lượng như thế nào lại là do mắt, do đầu, do bàn tay của người chế biến. Phải kết hợp cả 3 phía thì mới có mùi vị đặc trưng. Cô may mắn được mẹ chồng truyền nghề và hàng ngày tôi vẫn phải đích than đứng ra pha chế, thái thịt, nêm nếm gia vị. Cô nghiệm ra muốn giữ được nghề thì phải yêu nghề trước đã”.

Tình cờ chúng tôi gặp hai du khách Úc đang say mê thưởng thức món chả cá ở bàn bên. Cô gái thì xuýt xoa bảo: “Thật tuyệt vời. Rất ngon. Tôi rất thích cách các bạn nấu món ăn ngay tại bàn, với một cái lò nóng, thật thích hợp trong thời tiết lạnh như thế này. Chúng tôi đến nơi này vì món ăn này được giới thiệu trong cẩm nang du lịch và tôi thấy thật thú vị”. Chàng trai phụ họa thêm: “Rất ngon, rất khác biệt. Khi các bạn đến nhà hàng khác thì người ta phục vụ rất nhiều món ăn, còn ở đây thì độc nhất một món, rất dễ chọn lựa, và cũng rất đặc biệt, rất ngon. Đây là lần đầu tiên tôi đến Hà Nội và cũng là ngày đầu tiên tôi ở đây. Thật là một thành phố tuyệt đẹp. Tôi rất thích nơi này”. Tôi chợt nghiệm ra rằng, chính những món ăn, những thú vui ẩm thực lại chính là sứ giả văn hóa kéo những người bạn ở nhiều nền văn hóa khác nhau đến gần nhau hơn. Một cuộc nối kết thật thú vị.

Lò than hồng vừa tàn thì đêm cũng đã quá nửa. Đường phố Hà Nội như sâu hơn, lạnh hơn. Những phố nhỏ, ngõ nhỏ cứ hun hút, loang loáng ánh đèn. Chúng tôi co ro vì chưa quen cái giá lạnh phương Bắc. Chợt nghĩ, giá như lúc này có một cốc cà phê đen sóng sánh thì thích biết chừng nào. Lạc bước qua Hàng Gai, tại số nhà 11, thấy một cái cửa bé tí bên cạnh “Feeling Galery”. Lại nhớ một người bạn mách rằng, ở đấy có một quán cà phê hay lắm. Thế thì tại sao chúng ta không thử khám phá. Một lối đi hẹp vừa đủ để dắt chiếc xe máy, tối tù mù. Vào đến sâu trong đã thấy hai cô cậu phục vụ bảo rằng - Anh chị uống gì kêu luôn cho chúng em ạ ! Vẫn chẳng thấy bàn ghế đâu. Hóa ra, khách phải leo lên một cầu thang lộ thiên, ngang qua gian thờ của gia chủ, lại phải leo lên tiếp một cầu thang xoắn ốc nữa. Và rồi một khoảnh sân thượng be bé xinh xinh hiện ra. Chỉ đủ để dăm ba cái bàn. Nhưng ngồi đây đã thấy hiển hiện ra một góc phố phường Hà Nội. Thấy ánh đèn Bờ Hồ, thấy cầu Thê Húc, thấy cả quán café Highland, quán gà rán Kentucky hào nhoáng. Nhưng chỉ cần thu tầm mắt lại đã thấy ấm áp với ánh nhìn người thân, tưởng chừng như cái giá lạnh của Hà Nội đã vơi đi phần nào. Một ly cà phê trứng là sự lựa chọn tốt nhất cho một buổi tối như thế này. Một thức uống nghe thật lạ với người phương Nam thế nhưng ẩn đằng sau đó là cả một giai đoạn lịch sử của Hà Nội thời khốn khó. Nghe đâu, những tháng ngày bao cấp, kiếm ra được một lon sữa đặc đã là vô cùng khó, trong khi người Hà Nội vốn có cái thú ẩm thực cầu kỳ. Một ai đó đã nghĩ ra việc lấy trứng gà đánh cho tơi bông lên với đường rồi rót vào ly cà phê đen nóng. Ngấp một ngụm cà phê, đã thấy trên môi cái hương vị béo ngậy, thơm phức của trứng, của đường. Rất đặc trưng Hà Nội. Chẳng thế mà, dù bây giờ trên menu các quán xá đã có nào là Capuchino, nào là Espresso, rồi cả… cà phê Sài Gòn, thế nhưng ly cà phê trứng vẫn tồn tại theo dòng thời gian. Để hôm nay có một người phương xa, nhấp một ngụm vừa để khám phá một vùng đất mới, mà lại vừa như bị dẫn dụ về một nơi xa lắm, xa lắc, xa lơ nhưng lại gần gũi vô cùng. Buổi tối Hà Nội của tôi đã kết thúc như thế !

Một ngày loanh quanh phố xá Hà Nội của tôi chỉ là thế. Nhưng cũng đủ để làm ta nôn nao, đủ để làm ta hoài nhớ dù ta vẫn còn loanh quanh trong phố cổ đấy thôi.

HỒNG HẠNH

NĂM MỚI NHẸ NHÀNG !


Một năm mới lại đến !
Trở về với ngôi nhà và mảnh vườn thân quen. Giò hoa lan (mình nhớ đã mua của một bà cụ người Khmer hay ngồi bên vệ đường Nhà thiếu nhi cách đây chừng 2 năm) vừa nở bông hoa đầu tiên. Trắng muốt, tinh khôi ! Về nhà muộn hôm 29 Tết. Cố ý đi ngang vệ đường đó, nghiêng ngó tìm bà già năm cũ nhưng không thấy. Hy vọng, bà đã bán hết những giò lan rừng hoang dại và đang có một cái Tết quê đầm ấm.
Ghé chợ hoa. Mua rất nhiều chậu hoa cúc vàng. Tự dưng thích màu hoa vàng này chi lạ. Rực rỡ. Nồng nàn. Đầy tin yêu vào cuộc sống. Không nỡ cắt hoa cắm vào bình. Xới lại vuông đất trước sân nhà. Vậy là có một thảm hoa vàng lung linh đón Tết.

Vào Google gõ tìm ý nghĩa loài hoa - Àh, Google hôm nay có biểu tượng trâu xinh ra phết ! Nhưng trang Tết Việt thì lại xinh hơn nhiều ! Google mách rằng hoa cúc đại đoá biểu trưng cho lạc quan và niềm vui. Hoa lan biểu thị tôi luôn thành thật với các bạn và một tình yêu tha thiết đang ấp ủ trong tôi !

Ôi, chọn tuỳ hứng mà lại ra ý nghĩa như vậy đó !

Vậy thì gởi đến tất cả những người thân yêu những đoá hoa rực rỡ nhường kia và chúc mọi người một năm mới thật an bình và thật nhẹ nhàng nghen !