Chủ Nhật, tháng 4 05, 2009

GÓC BẾP YÊN TĨNH


Giá như mình là cô ca sĩ nọ, mình đã ra album. Nhưng thay vì "Khu vườn yên tĩnh" sẽ là "Góc bếp yên tĩnh" ! Bán chạy hay không, chẳng cần biết. Chỉ biết, nó trúng với ý mình !

Đôi khi, có ước muốn nhảy lên xe, bước xuống tàu về Cần Thơ cũng chỉ vì nhớ cái góc bếp đến quay quắt.

Nếu như khi viết báo mình cần yên tĩnh, cần cô đơn ra sao; thì lúc nấu nấu, nướng nướng mình cũng cần một không gian y như vậy ! Bạn bè, người thân không hiểu ý, cứ nghĩ mình khó tính khi nhất quyết không cho ai vào phụ bếp với mình.

Mà quả là, khi nấu ăn, người ta có thể để suy nghĩ của mình bay lượn tứ tung mà không sợ một ánh nhìn tò mò nào đó dõi theo. Hoặc mệt mỏi với việc tư duy thì cứ để suy nghĩ của mình nó nhảy cóc từ chuyện nọ xọ sang chuyện kia chẳng hạn.

Như khi nhìn lên cái đèn gỗ treo trên bàn ăn chẳng hạn. Lại nhớ hồi chọn chọn, lựa lựa, mình cứ thích chí lên với ý nghĩ - Ừ, không gian ăn uống chỉ phù hợp với ánh sáng vàng mà thôi. Nó ấm cúng. Nó sang trọng. Và khi bày biện xong các thứ, ta sẽ tắt đi hết các bóng đèn neon trắng chói chang, trắng đến vô duyên, trơ trẽn. Vậy mà, từ khi treo đèn đến nay vẫn chưa có bữa ăn nào bày biện dưới ánh sáng vàng mờ ảo ấy. Buồn chưa !

Như khi nhìn những cái kệ inox lấp loá ẩn trong các ngăn kéo gỗ. Lại nhớ, cái nhìn đam mê của mình khi lựa lựa, chọn chọn trong gian hàng Teka, đường ra sân bay. Còn nhớ, cái cửa hàng ấy có vô số thứ ám ảnh mình. Những ngăn kéo, những ngăn tủ, những sóng chén... Tất thảy sáng choang, gợi cảm.

Mở tủ ra, thấy một dãy chén, dĩa Minh Long mới thay... năm truớc. Còn nhớ, lúc đó, mình đã tống tháo một loạt chén, dĩa có xuất xứ từ... Trung Quốc ! Lúc đó chỉ nghĩ đơn giản một điều. Ai cũng có cách thể hiện lòng yêu nước cho riêng mình. Mình là thân liễu yếu đào tơ. Thôi thì chọn cách xài hàng Việt Nam. Bỏ hết táo, lê từ bên kia đường biên nhé. Mình về mình ăn mận đường Vĩnh Long, ăn bưởi da xanh Bến Tre... Duy chỉ có nho đen của Mỹ thì chưa dứt được mà thôi ! Xí xoá một chút nhé.

Lục giỏ, soạn ra những thứ mình vừa khuân về từ chợ Xuân Khánh. Mấy chú cua yếm vuông nè. Bà Đáng nói cua xuống giá, có 100 ngàn ký lô. Ôi thôi, giá thì có xuống nhưng cọng dây buộc cua dường như nó mập ù hơn lúc trước. Vói lấy cái máy xay sinh tố ra xay mớ cà chua cho món cá thu sốt cà. Còn gì nữa ta. Àh, sườn heo muối sả ớt chiên. Rồi canh tần ô nấu chả cá thát lát. Loay hoay. Hý hoáy. Bày biện.

Tới chừng đó mới sực nhớ nhà chỉ có mỗi mình ta !

Thức ăn mỡ màng như vậy. Bày biện khêu gợi đến như vậy. Biết làm sao đây !

Chợt nhớ hồi sáng, anh H.T bảo mình rằng sao lúc này thấy mình lên ký quá xá. Và tự thấy phải kềm chế cái sự ham muốn ăn uống lại.

Cuối tuần này mình đã được cái tự do tuyệt đối, cô đơn tuyệt đối với góc bếp của mình. Suy nghĩ đuợc bao nhiêu là thứ !

Nhưng kết cục của nguyên một buổi sáng loay, lúi húi là căn bệnh cảm nắng nó quật mình nằm đứ đừ trong phòng. Ngày mai lại phải về với Sài Gòn kẹt xe, Sài Gòn nắng nóng. Về với một góc bếp khác hẳn. Àh, có lẽ hôm nào phải có một entry về góc bếp Sài Gòn. Nó sẽ như thế nào đây !

1 nhận xét:

truongcongkha nói...

Thay cai bep cua chi lam tui nho Can Tho du lam roi nghe...mat du la quyet dinh giua thang 5 ve VN. Chi nho cho Kha an mon gi ma truoc khi di My chi day Kha nhe.
Em cung giong chi lam...di cho lua lua thay mong hang rat dep...ca vac dep gia rat re, mat kieng...lua cho da nhin ky lai thay made in china bo di luon...