Thứ Năm, tháng 4 23, 2009

CHO KHẢ NÈ !


kho tiêu phải kho bằng cái ơ đất này nè !

mắm cá lóc đồng Cà Mau, đem đi chưng với tiêu tỏi ớt gừng thì phải biết, Khả ha !

Trưa nay, Kh tóm được chủ blog trên mạng. Chat với hắn mà như nghe âm điệu hắn đang gào lên - E nhớ C lắm C có biết không ?

Trời đất ! Đợi đến khi biệt mù xa nửa vòng trái đất mới biết sao Kh. ?

Thôi nè tặng cho 2 tấm hình. Hứa là đến tháng 5 này sẽ đãi cho một chầu ẩm thực kiểu... Thương nhớ đồng quê nghen !

Thứ Sáu, tháng 4 10, 2009

LANG THANG MIỀN TÂY

Bạn Vịt cứ nhặng xị suốt ngày chuyện đi về miền Tây. Thì đi nhé ! Lấy hẳn chiếc xe mui trần cho nó oách ! Bạn Tuấn già nghe vậy la lên đầy cảm thán - Má ơi !. Q. Thi thì thét lên - Trai già nào bao bạn Vịt đấy ! Thảm thế đấy Vịt ơi !

Tạt qua cầu Rạch Miễu ngắm nghía chút xíu. Có chạy xuống cồn Thới Sơn. Thấy bụi mịt mù cù lao vốn xanh mướt xưa kia. Thấy dấu xe hơi, xe máy hằn trên con đường làng, đã bắt đầu hình dung cái đánh đổi đắt giá của những vùng quê yên bình một thưở. Mai nầy, liệu có còn dân dã như xưa !

Và cầu Cần Thơ đã bắt đầu định dạng hình hài rồi đó !

Yên bình có chút xíu trước khi tàu chạy. Còn thì suốt tuyến đường về Đất Mũi, bạn Vịt la hét í ới không thôi !

Có cả cầu khỉ để đi nhé !

Và kiểu gì thì cũng chụp một kiểu hình ngay đây. Lần nào cũng vậy ! Cái nầy gọi là "chủ nghĩa dân tộc cải lương" !

Thấy tôm cá Cà Mau chưa !

Về Cà Mau mà không ăn một tô bún nước lèo thì xem như chưa yêu xứ nầy vậy !
Bạn Vịt vẫn rất lơ mơ khi biết một cái đầu cá lóc trong tiệm bún nước lèo chỉ có 1 cái lòng ! Ha ha ha ! Bạn Vịt đã rất hoành tráng gọi rõ to kiểu đại gia - "Này anh kia, cho một cái đầu cá có nhiều lòng nhé !". Kiểu này khiến mình nhớ "bạn gái" khi ra Hội An cũng kêu một kiểu rất chi "anh Hai Nam Bộ" - "Cho một bánh đập mắm nêm, nhiều thịt nghen". Bà A.T chen ngang - "Từ đời nào tới chừ tao có thấy ai ăn với thịt mô mi" ! he he he

Nói chung. Cứ có đi chơi là có vui liền hà !

Thứ Năm, tháng 4 09, 2009

"CƠM TAY CẦM"



Trưa nay, ra ParisDeli ăn trưa với Vịt. Nơi này có món bánh mì cá ngừ tuyệt ngon. Nhưng buổi trưa mà gặm bánh mì kể cũng oải nên thôi. Gọi món cơm tay cầm bên Terrace đem qua. Ngồi ăn mới sực nhớ, ten gọi một thời của bánh mì chính là "cơm tay cầm". Tiếc là không ai đi đăng ký độc quyền tên gọi.

Àh ! hay là mình đi đăng ký tên miền là comtaycam.com ?

Mới đây, trang điện tử của The New York Times có đăng một bài rõ oách về bánh mì Việt Nam. Có cả hình vẽ chi tiết thành từng thành phần của ổ bánh mì Việt. Có cả sơ đồ quán bán bánh mì Việt ở trung tâm NewYork.

AN CHOI 85 Orchard Street (Broome Street); (212) 226-3700.

BANH MI SAIGON BAKERY 138 Mott Street (Grand Street); (212) 941-1541.

BAOGUETTE 61 Lexington Avenue (25th Street); (212) 518-4089.

BAOGUETTE CAFE 37 St. Marks Place (Second Avenue); (347) 892-2614.

BA XUYEN 4222 Eighth Avenue (42nd Street), Sunset Park, Brooklyn; (718) 633-6601.

NHA TOI 160 Havemeyer Street (South Second Street), Williamsburg, Brooklyn; (718) 599-1820.

NUM PANG 21 East 12th Street (University Place); (212) 255-3271.

PARIS SANDWICH BAKERY CAFE 113 Mott Street (Hester Street); (212) 226-7221.

SAU VOI CORP. 101 Lafayette Street (Walker Street); (212) 226-8184.

SILENT H 79 Berry Street (North Ninth Street), Williamsburg, Brooklyn; (718) 218-7063.

THANH DA I 6008 Seventh Avenue (60th Street), Sunset Park, Brooklyn; (718) 492-3253.

THANH DA II 5624B Eighth Avenue (56th Street), Sunset Park, Brooklyn; (718) 492-3760.

Chủ blog đọc mà nóng gáy. Trời ơi ! hết BBC đăng bài món ăn Việt, giờ lại đến NYT. Sao mà ý tưởng của TNO mà toàn gặp đại gia không vậy nè !

Hình như dân Việt mình thích lướt web. Nên các trang web có cỡ toàn dọn món cho dân net Việt không nghen.

Nhưng quả tình gạt đi nỗi... "ghen tỵ" thì công nhận tụi này làm hay thiệt ! Thấy hình của NYT chưa ?

Xem ở đây nghen !

http://www.nytimes.com/2009/04/08/dining/08banh.html?_r=2&emc=tnt&tntemail0=y

Chủ Nhật, tháng 4 05, 2009

GÓC BẾP YÊN TĨNH


Giá như mình là cô ca sĩ nọ, mình đã ra album. Nhưng thay vì "Khu vườn yên tĩnh" sẽ là "Góc bếp yên tĩnh" ! Bán chạy hay không, chẳng cần biết. Chỉ biết, nó trúng với ý mình !

Đôi khi, có ước muốn nhảy lên xe, bước xuống tàu về Cần Thơ cũng chỉ vì nhớ cái góc bếp đến quay quắt.

Nếu như khi viết báo mình cần yên tĩnh, cần cô đơn ra sao; thì lúc nấu nấu, nướng nướng mình cũng cần một không gian y như vậy ! Bạn bè, người thân không hiểu ý, cứ nghĩ mình khó tính khi nhất quyết không cho ai vào phụ bếp với mình.

Mà quả là, khi nấu ăn, người ta có thể để suy nghĩ của mình bay lượn tứ tung mà không sợ một ánh nhìn tò mò nào đó dõi theo. Hoặc mệt mỏi với việc tư duy thì cứ để suy nghĩ của mình nó nhảy cóc từ chuyện nọ xọ sang chuyện kia chẳng hạn.

Như khi nhìn lên cái đèn gỗ treo trên bàn ăn chẳng hạn. Lại nhớ hồi chọn chọn, lựa lựa, mình cứ thích chí lên với ý nghĩ - Ừ, không gian ăn uống chỉ phù hợp với ánh sáng vàng mà thôi. Nó ấm cúng. Nó sang trọng. Và khi bày biện xong các thứ, ta sẽ tắt đi hết các bóng đèn neon trắng chói chang, trắng đến vô duyên, trơ trẽn. Vậy mà, từ khi treo đèn đến nay vẫn chưa có bữa ăn nào bày biện dưới ánh sáng vàng mờ ảo ấy. Buồn chưa !

Như khi nhìn những cái kệ inox lấp loá ẩn trong các ngăn kéo gỗ. Lại nhớ, cái nhìn đam mê của mình khi lựa lựa, chọn chọn trong gian hàng Teka, đường ra sân bay. Còn nhớ, cái cửa hàng ấy có vô số thứ ám ảnh mình. Những ngăn kéo, những ngăn tủ, những sóng chén... Tất thảy sáng choang, gợi cảm.

Mở tủ ra, thấy một dãy chén, dĩa Minh Long mới thay... năm truớc. Còn nhớ, lúc đó, mình đã tống tháo một loạt chén, dĩa có xuất xứ từ... Trung Quốc ! Lúc đó chỉ nghĩ đơn giản một điều. Ai cũng có cách thể hiện lòng yêu nước cho riêng mình. Mình là thân liễu yếu đào tơ. Thôi thì chọn cách xài hàng Việt Nam. Bỏ hết táo, lê từ bên kia đường biên nhé. Mình về mình ăn mận đường Vĩnh Long, ăn bưởi da xanh Bến Tre... Duy chỉ có nho đen của Mỹ thì chưa dứt được mà thôi ! Xí xoá một chút nhé.

Lục giỏ, soạn ra những thứ mình vừa khuân về từ chợ Xuân Khánh. Mấy chú cua yếm vuông nè. Bà Đáng nói cua xuống giá, có 100 ngàn ký lô. Ôi thôi, giá thì có xuống nhưng cọng dây buộc cua dường như nó mập ù hơn lúc trước. Vói lấy cái máy xay sinh tố ra xay mớ cà chua cho món cá thu sốt cà. Còn gì nữa ta. Àh, sườn heo muối sả ớt chiên. Rồi canh tần ô nấu chả cá thát lát. Loay hoay. Hý hoáy. Bày biện.

Tới chừng đó mới sực nhớ nhà chỉ có mỗi mình ta !

Thức ăn mỡ màng như vậy. Bày biện khêu gợi đến như vậy. Biết làm sao đây !

Chợt nhớ hồi sáng, anh H.T bảo mình rằng sao lúc này thấy mình lên ký quá xá. Và tự thấy phải kềm chế cái sự ham muốn ăn uống lại.

Cuối tuần này mình đã được cái tự do tuyệt đối, cô đơn tuyệt đối với góc bếp của mình. Suy nghĩ đuợc bao nhiêu là thứ !

Nhưng kết cục của nguyên một buổi sáng loay, lúi húi là căn bệnh cảm nắng nó quật mình nằm đứ đừ trong phòng. Ngày mai lại phải về với Sài Gòn kẹt xe, Sài Gòn nắng nóng. Về với một góc bếp khác hẳn. Àh, có lẽ hôm nào phải có một entry về góc bếp Sài Gòn. Nó sẽ như thế nào đây !

Thứ Bảy, tháng 4 04, 2009

HẠNH PHÚC LÀ GÌ ?

Sài Gòn đang nóng khủng khiếp. Cũng may mà ngày lễ... Hùng King rơi vào cuối tuần. Quảy túi ra Bến Bạch Đằng, vòng vèo sông nước để về chốn xưa. Tàu chạy bạt mạng, mấy thằng Tây chen chúc kế bên to đùng đoàng. Kệ ! Cứ ngủ gà, ngủ gật. Mà cứ mỗi khi buồn ngủ lại càng có nhiều tin nhắn, điện thoại là sao.
Hoá ra, chốn xưa cũng nóng có kém gì Sài Gòn. Tót lên phòng mở máy lạnh 18 độ C, trùm mền kín mít ngủ một mạch đến 6 giờ chiều.
Dẫu cho, trong giấc ngủ chiều lại phải mắt nhắm, mắt mở trả lời biết bao cú điện thoại nữa. Nhưng vẫn cứ định nghĩa rằng - đó là hạnh phúc ! Ơn đời nhé !

Thứ Tư, tháng 4 01, 2009

BÁO IN - BÁO MẠNG



"Công nghiệp báo chí Mỹ đang trên đà suy thoái" - các hãng truyền thông lớn trên thế giới đã đồng loạt nhận định như vậy. Đã có hàng ngàn nhân viên bị sa thải. Một dự báo đáng lưu tâm là sẽ có khoảng 10 trong số 50 nhật báo hàng đầu của Mỹ sẽ phải bị đình bản trong vòng 18 tháng tới đây.

Trong số này có rất nhiều tờ danh tiếng như: Philadelphia Daily News (100 ngàn bản in/ngày), Minneapolis Star Tribune
(300 ngàn bản in/ngày), Miami Herald, Detroit News, Boston Globe, New York Daily News... Các tờ báo nêu trên hiện đang phải dùng mọi chiêu thức để đối phó. Có thể kể đến: sa thải nhân viên, bán bớt tài sản, đóng cửa tòa soạn và chuyển sang báo mạng. Có nhiều bài học khiến họ chọn con đường nêu trên.



Đơn cử như những con số biết nói của New York Times - đã và vẫn là niềm kiêu hãnh của báo chí Mỹ. Năm 2007, NYT khai trương một trụ sở mới cao 52 tầng ở trung tâm Manhattan. Nhưng năm 2008, thu nhập quảng cáo của NYT đã giảm 268 triệu USD, tương đương 13% của năm 2007. Tháng 10.2008, NYT đến hạn phải trả nợ trên 1 tỷ USD, mà quỹ tiền mặt chỉ còn 46 triệu USD. Đầu năm 2009, NYT đành bán bớt đi 21 tầng của tòa nhà kiêu hãnh vừa nêu để có được 225 triệu USD trả nợ. NYT phải đề ra hàng loạt biện pháp tài chánh cần kíp như: giảm các khoản lãi cổ phiếu, giảm nguồn lợi chính của chủ sở hữu tờ báo; rao bán tờ Boston Globe và cổ phiếu của đội bóng chày Boston Red Sox.

Tuy nhiên, biện pháp cứu vãn tài chánh đang lưu tâm của NYT đó là CHUYỂN HƯỚNG HOÀN TOÀN HAY PHẦN LỚN HOẠT ĐỘNG TRUYỀN THÔNG SANG BÁO ONLINE. Tháng 10.2008, trang web của NYT đã thu hút 20 triệu người truy cập, đứng hàng thứ 5 trong số những trang web được nhiều người đọc nhất. Số độc giả của báo in NYT thì chỉ còn 1 triệu người.