Thứ Năm, tháng 8 28, 2008

RÈM CHE


Xe đã bấm còi. Thôi thì che rèm cửa lại thôi. Để lại bên ngoài chút nắng hanh vàng vọt, chút gió thổi qua bụi lau trễ nãi, níu kéo và cả đám cỏ xanh rì đến ngần ấy.
Một mai về lại, kéo rèm cửa ra, liệu cảm giác lúc đó sẽ ra sao !

Ngắt một cánh hoa cúc, hai cánh, ba cánh…
Được gì, mất gì, được gì…

Lạ là bây giờ cứ thấy lòng mình rỗng không…

Định viết một entry lúc chia tay. Định một đêm nhậu nhẹt với bằng hữu. Nhưng lại không thành. Đành hẹn vậy thôi !

Tạm khép lại. Hẹn nhé !

Thứ Tư, tháng 8 20, 2008

NHẤM NHÁP KÝ ỨC

Chiều, ngồi với bác K., bác Đ. Pha một bình trà, nhâm nhi kẹo bánh miền Trung. Thấy ngon lạ lùng. Bác K. bảo bởi nó là ký ức.
Lan man đến chuyện định một ngày nào đó để chia tay. Ôi chao, mới đó đã mười năm. Thời gian cứ như là một chớp mắt.
Biết bao là ký ức. Ngay cả giây phút hiện hữu thì mai này cũng là ký ức.
Rồi một ngày nào đó, ngồi bên một khung cửa sổ mới mình cũng sẽ… “kéo rèm cửa” tập 2 để nhấm nháp cái ký ức của hôm nay đây.
Ừ thì đến đó hẵng hay !

Thứ Năm, tháng 8 14, 2008

ĐI CHỢ ĐÔNG BA

Lần nào về Huế, cách chi thì tôi cũng phải đi chợ Đông Ba. Mà phải là chợ nhóm sát bờ sông, chứ không phải chợ dành cho du khách. Đi sớm một tí, độ chừng 6 giờ sáng. Lúc này hàng họ được mối lái chở ra từ các vùng quê, cứ tươi roi rói.

Nhìn rổ mướp đắng, xanh ngăn ngắt, những khía mướp sít rịt như vầy cũng đủ biết nó đắng – cái đắng Huế đặc trưng - đến chừng nào. Bởi vậy, cái tô canh mướp đắng nấu tôm nõn ở tiệm mụ Nhơn, bến xe Nguyễn Hoàng quyến rũ tôi đến vậy.

Hay là rổ măng này nè. Phụ chú một tí, măng này là măng luộc, dân Huế hay dùng để xào thịt, xào tôm hoặc là đem kho với thịt cho những ngày ăn mặn, kho tàu hủ cho những ngày ăn chay. Còn tô canh cá ở Huế thì phải nấu với măng chua, có màu trắng và đúng điệu hơn phải có dưa gang muối chua nữa. Thêm vài múi cà chua, vài lát thơm, nêm hành và rau răm, không nêm đường. Bí quyết tạo mùi đặc trưng là không phi mỡ tỏi, phải phi mỡ với… ớt bột mới đúng. Người xứ khác về làm dâu xứ Huế mà đứng cho mẹ chồng chỉ dạy nấu ăn chỉ có nước ho sặc, ho sụa.


Lâu lắm rồi mới thấy o bán môn nghen. Thấy cọng môn lòi cả củ dáo ra mà bắt thèm. Tinh mắt một tí sẽ thấy mấy cọng rau xanh ngắt ở mỗi mớ môn. Lá lốt đó chơ chi mà lạ. Nói canh rau môn Huế nếu thiếu vị lá lốt thì coi như bỏ đó nghen.

Cũng một thứ canh phải nêm lá lốt là canh mít. Nhưng phải là mít non. Cái non ở đây cũng vô chừng lắm. Non phải ở cỡ hột mít vừa tượng bột, có vị hơi bùi bùi. Non quá thì lạt thếch, hột mít nhão nhoẹt. Già quá thì bị bột. Hì hì … tui phải công nhận xứ tui ăn uống tinh tế thiệt đó !


Còn nhắc tới món ăn Huế mà không nói tới trái vả thì coi như thiếu sót lớn. Ngoài chợ Đông Ba bán sẵn vả luộc chín, gọt vỏ sẵn, mua về cứ xắt mỏng để trộn gỏi với tôm thịt. Khỏi muỗng đũa chi hết, cứ bẻ bánh tráng nướng xúc ăn thôi. Nhớ rắc tí mè lên dĩa gỏi. Còn vả sống ở hình dưới, cứ hợp cùng khế, chuối chát, dưa gang (kinh nghiệm của tui thì dưa gang ăn ngon hơn dưa leo gấp 100 lần) và một chén ruốc Huế. Nhớ đâm tỏi ớt thiệt nhiều nghen. Ăn quên thôi đó.


Nhìn lại mấy tấm hình thấy nhớ cái chợ Cầu Kho ngày xưa quá đỗi.

Thứ Tư, tháng 8 13, 2008

RĂNG MÀ TRÙNG HỢP RỨA HÈ !


Cả tuần ko nét niếc, lốc liếc chi cả. Vậy chi khá ngạc nhiên khi vào một số bờ lốc thấy một số đồng nghiệp đều giống tui ở chỗ... xin đi nghỉ phép năm ráo trọi (!) Nhưng ngày vui nào mà chẳng ngắn ! Gạt bỏ tất cả để đối mặt với công việc thôi.

Cuộc sống thì vẫn tiếp diễn và luôn có những điều để mình sống, suy ngẫm.

Thôi không phiền não, tui đi kiếm diêm quẹt để đốt lửa đây ! Ai có cho tui xin một tí !

Thứ Ba, tháng 8 12, 2008

CHỦ BLOG ĐÃ VỀ NHÀ !


Vậy là chủ blog đã về nhà sau một tuần không báo chí, không internet. Bù lại đi đã đời. Thu lượm một đống hình và tất nhiên là một đống chuyện để 8.

Giờ thì mệt quá. Ngủ cái đã !

Thứ Bảy, tháng 8 02, 2008

VỀ QUÊ THÔI !


Thử tưởng tượng, chừ mà được ăn trái vả với dưa gang chấm mắm ruốc thì sướng biết mấy hè !

Mà tưởng tượng chi cho mệt. Ngày mốt là được ăn rồi. Sướng đã đời !

Nói về món Huế thì cái ông Trần Kiêm Đoàn viết là coi như... ngậm mà nghe. Chủ blog có lần muốn viết bài về bún bò Huế. Tới chừng đọc được bài của ông Đoàn thì có nước... buông viết chịu thua. Chừ thì tìm ra thêm một bài ông viết về mắm ruốc. Trích lên đây một đoạn thôi nghe.

Chào bà con. Tui xếp đồ lên máy bay đây.



Ký sự Mắm Ruốc

Trần Kiêm Đoàn
- Mẹ, con want some mắm, mẹ ơi!. Thằng Bờm 8 tuổi, sinh ra và lớn lên tại Mỹ nói với mẹ bằng một thứ tiếng “xôi đậu - Mỹ Việt đề huề” như thế đó. Tôi ngồi ăn cơm khách với người bạn học cùng lớp Đệ Thất 1, trưòng Hàm Nghi hơn 40 năm về trước, trong khi mẹ Bờm tìm trong tủ lạnh thẩu mắm của người bạn quê Thuận An mới cho tuần trước. Bờm ăn mắm với cơm cay xuýt xoa một cách ngon lành, rồi nói nhỏ nhẻ: - Mắm sounds giống Mom, mẹ hí! (Mắm nói nghe giống như mom, mẹ hí!) Gặp bạn cũ lâu ngày trên đất khách nói chuyện huyên thuyên “mi, tau” sướng quá tưởng quên mất chuyện mắm ruốc quê nhà, nào ngờ thằng bạn đã lên chức ông ngoại của tôi bỗng sáng mắt, lên tiếng phản đối: - Trời ơi! Có mắm cà cá cơm Thuận An mà lơ anh em đành đoạn rứa hè!?
Vừa nói, anh vừa nhào qua gắp mắm trực tiếp bỏ vào chén cơm, và, nhai ngấu ghiến. Âm thanh dậy lên như khúc nhạc ngũ cung. Tiếng hít hà như thổi kèn vừa dứt; tiếng răng cắn cà lóc cóc, tiếng nhai rau ráu dòn tan, tiếng mút đũa chút chíp, tiếng môi và lưỡi đưa gió qua kẻ răng chắp chắp, tiếng thở hơi mền mệt vì bụng căng như trống cơm đánh bằng cùi chỏ. Cái ăn khoái khẩu của Việt Nam là một hình ảnh đượm mùi văn hóa “chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa” và đầy tính dân tộc “chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon”!. Người Việt ăn ngon là cả một sự tổng hợp nhịp nhàng của âm thanh, mùi vị, màu sắc và dáng điệu. Nó khác xa kiểu ăn ngậm kín miệng mà nhai của người Âu, Mỹ. Kiểu ăn của họ là chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ để răng nghiền thức ăn như bò sữa gặm cỏ khô; đùi tránh lắc lư và tay càng ít tung hoành ngang dọc trên bàn càng quý phái. Bởi vậy cái tuyệt vời thống khoái bên nầy sẽ thành ra cái vụng về thô thiển ở phía bên kia. Anh bạn xua tay như đuổi tà khi chúng tôi khẩn khoản mời nhấm thêm chút thức ăn trên những dĩa đồ ăn ê hề thịt cá đã được chuẩn bị để đón khách quý từ cả tuần lễ trước. Nhìn ông bạn quý mồ hôi nhễ nhại vì cay, đơm cơm lia chia, tay múa thế liên hoàn giữa nồi cơm và thẩu mắm, ít nhất cũng hơn một lần nới lỏng dây nịt thắt lưng... mà thấy thân thương biết mấy và nhớ bâng khuâng mắm ruốc quê nhà. Vật lộn xong gần nửa thẩu mắm, ông khách quý phát biểu một cách thật thà nhưng gợi hình không thể tả: - Mắm ngon “sút quần” bây ơi! Dường như cảm thấy chia xẻ tâm tình chưa đã, ông bạn còn xoay qua phía Thằng Bờm: - Rứa con có biết ngon nhức răng, ngon dễ sợ, ngon ngậm mà nghe, ngon tản thần, ngon tuyệt cú mèo, ngon đáo để... là chi không? Thấy thằng nhỏ trơ mắt nai nhìn ngơ ngác, ông bác thông thái liền phụ đề Anh ngữ Giao Chỉ làm cho thẩu mắm trên bàn cũng rung rinh muốn cười: - Là yum yum! Yummy! Very, very yummy “mắm” a tề, biết không? Thằng nhỏ lắc đầu cười đáp lại và hô lên câu khẩu hiệu của cả nhà tôi: - Nói tiếng Việt! Everybody should nói tiếng Việt! Vừa hô khẩu hiệu, Bờm vừa lỉnh ra ngoài trong khi ông bác ba trợn còn cười toe sảng khoái, âu yếm nói với theo: - Cha mày, bộ tưởng bác mày nói tiếng “Xì Banh Nít” chắc! Bầu không khí như trầm hẳn lại khi tôi thấy viền mắt của người bạn cũ long lanh, ửng đỏ. Mắt anh cay vì mắm Thuận An nhiều ớt hay tại lòng anh đã chín vàng tâm sự? Anh chia xẻ nỗi lòng:
- Tao qua đây từ 75. Hai vợ chồng đi cày, gởi con vào nhà trẻ Mỹ. Nhìn con mỗi ngày một Mỹ hoá và câm dần tiếng Việt, lo thì có lo nhưng mỗi ngày vợ chồng tau tự an ủi nhau “ Thôi, ráng để cuối tuần rồi dạy tiếng Việt, nấu đồ ăn mắm ruốc cho mấy con ăn”. Nhưng hơn 20 năm rồi mà cái “cuối tuần” đầy hứa hẹn đó vẫn chưa đến. Chừ thì muộn rồi. Nghe mấy cháu đây còn nói được tiếng Việt, còn thích ăn mắm ruốc; nghĩ tới mấy cháu của tau chỉ thích ăn pizza, hamburger, chê cơm, chê mắm, suốt ngày “du, mi” toàn tiếng Mỹ mà tao thấy buồn chi lạ!
-