Thứ Tư, tháng 5 14, 2008

MƯA THÁNG GIÊNG - THƠ NGUYỄN VIỆT CHIẾN

Tháng giêng mưa ngoài phố
Mưa như là sương thôi
Những bóng cây dáng khói
Như mộng du bên trời

Tháng giêng ngày mỏng quá
Nỗi buồn nghe cũ rồi
Mà bên kia tờ lịch
Nỗi niềm mưa xót rơi

Tháng giêng mưa trên tóc
Những người đi lễ chùa

Theo giọt mưa cầu phúc
Tiếng chuông từ bi mơ

Tháng giêng mưa dưới bến
Mỏng mai cô lái đò
Mắt mưa em lúng liếng
Trói tôi bằng vu vơ

Tháng giêng mưa như cỏ
Non xanh đến tận trời
Trước vô cùng năm tháng
Thơ mình sương khói thôi


ĐỂ NHỚ VỀ EM - THƠ NGUYỄN VIỆT CHIẾN

Tôi yêu khóe miệng không tắt
những ban mai lầm lẫn sương mù
em chẳng vàng thu
em dìu dặt một bờ bến lạ

Tôi đi qua
bóng một sân ga
chẳng con tàu nào chở tôi về phía thương yêu cũ
chẳng con tem nào đưa tôi về địa chỉ yêu dấu cũ
chẳng câu thơ nào cõng tôi về tuổi thơ cũchẳng ánh sáng nào giúp tôi thoát khỏi những ám ảnh cũ
chẳng con đường nào nâng tôi lên qua những dằn vặt cũ
chẳng máy giặt nào giặt hộ tôi những đau khổ cũ
chẳng máy điều hòa nào có thể cứu nổi một sa mạc cũ
đang phổng phao lớn dần những đói khát trong tôi

Bởi thế
tôi chỉ dám cất giấu trong câu thơ chật hẹp của mình:
một ít gió còm cõi từ mùa hạ cũ
một ít nắng đăm chiêu từ mùa đông cũ
một ít mây chiều bơ vơ trên mái phố cũ
một chút bụi tư tưởng rơi ra từ cuốn sách cũ
một hơi ấm thì thào trong bài hát cũ
một mùi vị hoang dại ngọt ngào trong da thịt cũ

Để nhớ về em.

CÁNH ĐỒNG DĨ VẴNG - THƠ NGUYỄN VIỆT CHIẾN

I
Người đàn bà đi vào buồng ngủ
Trên mặt gối của nàng
Có tiếng sột soạt trở về của cánh chim đêm
Mùi cỏ khô trên cánh đồng dĩ vãng

II
Em như rừng lạ đêm dài
Hoang vu môi mắt mệt nhoài chúng ta
Em như sông mật phù sa
Ngực ăm ắp thở thịt da mùa màng

III
Khi em bỏ đi
Con ngựa hoang
Ngủ trong lòng đêm rỗng
Mơ những giấc mơ thủy tinh

IV
Người đàn bà đêm nay giặt áo dưới bến sông
Hơi thở da thịt em
Làm cho nước có một mùi vị khác
Làm cho đất có một mùi vị khác
Làm cho sông có một mùi vị khác
Làm cho tháng năm có một mùi vị khác

Em là chiếc chum cong bằng đất nâu
Đựng trong mình tuổi thanh xuân của nước

V
Mấy chiếc que đan sờn cũ
Kiên nhẫn tìm đường cho sợi len thô
Đem hơi ấm chở che lồng ngực người đàn ông cô đơn
Nhưng anh ta đã phản bội
Người đàn bà của những năm tháng cũ.

NHỮNG CON NGỰA ĐÊM VÀ TRĂNG - THƠ NGUYỄN VIỆT CHIẾN

Những con ngựa đêm đi qua mặt hồ
Để lại dấu chân trên sóng

Những con ngựa hoang thức dậy từ đáy nước sâu
Những ngôi sao hoang mọc dậy từ đáy nước sâu

Đêm nay rong rêu không ngủ
Đêm nay cá hồ không ngủ

Những con ngựa đêm cõng chúng ta đi qua mặt hồ
Khi chiếc kẹo bạc hà trong miệng em chưa tan

Bên kia hồ nhiều người đang hôn nhau
Những lứa đôi
Không thuộc về ngày mai
Không thuộc về quá khứ

Nhưng giấc mơ đêm nay là của họ
Những con ngựa đêm đi qua mặt hồ
Đi qua đường viền của bóng tối

Em cởi bỏ sợi dây buộc tóc
Mái tóc đêm xoã ấm
Em cũng giống như chú ngựa đêm đi qua mặt hồ
Nhưng không để lại dấu chân trên sóng
Bởi em là trăng xanh

4-2001

ÁNH SÁNG - THƠ NGUYỄN VIỆT CHIẾN

I
Lối thoát duy nhất của anh
Là phải tự vạch một con đường đi qua chồng sách này
Đi qua sự nghèo nàn của ngôn từ
Để gặp một sợi chỉ ánh sáng nối hai bờ vực tối thẳm sâu

II
Chúng ta ngồi dưới bóng râm
Và nói những điều ồn ào nóng nực
Nhưng khi lê bước dưới mặt trời cháy gắt
Con người thường không nói gì

III
Người ngủ một mình là người cô đơn nhất
Người không ngủ là người cô đơn nhiều hơn
Họ đối thoại với bóng đêm - kẻ canh giữ ánh sáng
Người làm cỏ và những chùm trái mộng
Kẻ đang thức là cơn khát của những người ngủ say

IV
Chúng ta không thể nào hiểu được ngôn ngữ của loài kiến
Con người bất lực trong cách giải thích
Bởi chúng ta chẳng có gì cả
Ngoài cát và mưa, và cỏ, những nỗi buồn…

Thứ Hai, tháng 5 12, 2008

BUỒN

Chiều nay, anh Việt Chiến từ biệt gia đình vào… trại giam ! Một kết cục buồn cho vụ PMU. Những chuyện trước đây thường thể hiện trong bài viết của Chiến nay lại là trình tự những gì xảy ra với bản thân anh. Một đồng nghiệp ở Vietnamnet đưa tin anh Chiến đã điện thoại về cho vợ rằng: “Chiều nay em đừng đón thằng cu về nhà !”.
Hôm qua, tôi đã có một chuyến đi chơi thật thư thả với anh Chiến, với tòa soạn Hà Nội tại Hồ Núi Cốc, Thái Nguyên. Thằng cu mới 5 tuổi con anh thật hồn nhiên khi bảo rằng: “Ôi, trong các anh chị ở đi chỉ có mỗi con chưa có người yêu”. Anh đã kịp chụp cho vợ anh những tấm hình thật đẹp bên lưng chừng hồ núi Cốc. Anh còn trêu vợ anh: “Úi giời, vợ tôi cười sao mà cứ láo nháo những răng là răng”. Bây giờ thì chị ấy đau khổ đến mức nào !
Cũng trong chiều hôm qua, tôi, anh Chiến và sếp Ph. đã đồn đoán với nhau rằng bao giờ thì xảy ra chuyện này. Nhưng không ngờ là nhanh đến vậy ! Cứ ngỡ là phải 1 tháng nữa, khi Quốc hội đã họp xong
Đã có nhiều chuyện cứ như là điềm báo. Tôi chụp một tấm hình khi anhh Chiến đang thắp hương bên bàn thờ Phật tại Hồ Núi Cốc và lòng thầm khấn mọi chuyện sẽ qua di. Uống với nhau một ly rượu, tôi bảo anh Chiến uống hết ly và nói: Biết ngày mai mình có dịp uống với nhau nữa không anh ! Bây giờ thành chuyện thật rồi đó anh Chiến ơi !
Anh Chiến là nhà thơ, vốn nhạy cảm vô cùng. Nhưng hãy vững lên anh nhé ! Biết chia sẻ với anh điều gì bây giờ.
Buồn quá !

Thứ Tư, tháng 5 07, 2008

CHIỀU 7.5

Đã lâu không có một entry nào.

Dẫu đã có rất nhiều gạch đầu dòng trong đầu.

Dẫu có rất nhiều hình ảnh những nơi tôi vừa lang thang qua.

Những khung hình lạ của London chưa kịp post lên thì thẻ nhớ máy ảnh lại đầy lên với những địa danh: Hà Nội, Buôn Mê Thuột, Liên Khương, Phú Quốc… cho tới tít mù Cà Mau.

Tự dưng nhớ đến nao lòng khung trời Buôn Mê Thuột với vô vàn cánh bướm trắng bay rợp trời quảng trường. Ly cà phê ở đó thơm đến vô cùng. Cả quãng đường đèo dốc hiểm trở trên 200 km từ Buôn mê qua thành phố mờ sương. Nhớ căn nhà trên triền đồi của lão già H. trọc, với con dốc thẳng tuột không biết nắm níu vào đâu. Nếu không có những vạt hoa mượt mà, những luống rau xanh muốt trước mắt để ánh mắt có cơn cớ vịn vào đó thì biết mình sẽ trôi tuột vào đâu ! Cả cái sân bay Liên Khương hoang vắng lạ lùng với chiếc cầu thang bên góc phải nhà đợi trên lầu 1. Cứ như bước ra cánh cửa ấy là ta rơi tõm, rơi tự do xuống triền dốc, triền đồi, triền núi. Đã ghé nhiều sân bay nhỏ nhắn như thế: Rạch Giá, Phú Bài, Cam Ranh, Buôn mê thuột… Nhưng cái cảm giác chiếc máy bay nhỏ nhoi lượn vật vờ trên những dãy núi cao chất ngất của Đà Lạt dễ khiến người ta ám ảnh, liên tưởng đến Hoàng tử Bé của Antoine de Saint-Exupéry.

Thứ Bảy này lại lên máy bay.

Thẻ nhớ máy ảnh sẽ lại đầy.

Gạch đầu dòng cũng sẽ chi chít.

Nhưng blog vẫn trống trơn, hiu hắt.

Biết là vậy, nhưng…

làm biếng suy nghĩ quá chừng đi !