Thứ Sáu, tháng 2 20, 2009

THƠ ANH CHIẾN

Những ngôi chùa trong đêm

1

Mẹ đang cầu nguyện
mỏi mòn chuỗi hạt tháng năm

bóng mẹ in trên vách thời gian
như pho tượng tạc bằng nước mắt

Mẹ bảo : nước mắt ban ngày chảy xuôi đánh thức những ngôi đền
còn ban đêm nước mắt chảy ngược vào trong
thấm đến một miền đức tin cứu rỗi

bởi thế
trên gương mặt thời gian
trên gương mặt người đời
nước mắt không bao giờ ngừng chảy

rồi mẹ bảo : có ngôi đền chỉ làm bằng nước mắt
rồi mẹ bảo : có ngôi đền chỉ xây bằng đức tin
rồi mẹ bảo : có ngôi đến làm bằng lời cầu nguyện

rồi mẹ bảo : chiều xuống rồi về nhà đi con

2

Mẹ ơi !
đám mây lành kia là con trai của mẹ
dẫu ánh ngày đã tắt
mẹ vẫn nhận ra con dưới mái nhà này
mẹ vẫn nhận ra con
mùi mồ hôi bé bỏng quen thuộc
khi con chạy về từ một tuổi thơ xanh xao, còm cõi vì chiến tranh
cho đến ngày đám mây lành kia
dừng lại
trước một ngôi chùa

3

Một ngôi chùa lặng lẽ nở trong đêm
như một đóa sương trong vắt

khi những bông sen
như búp nhân từ của Đức Phật
đang lẳng lặng vén bóng đêm u ám
trên gương mặt nhẫn nhục của con người
trong một tiếng chuông sâu

4

Suốt đêm gió lạnh về
những pho tượng trầm ngâm trên bệ đá

các ông có thể bị cảm lạnh
vì dưới mái đêm này
chỉ duy nhất một ngọn nến mong manh

các ông suy ngẫm gì khiến bóng đêm mất ngủ
các ông dằn vặt gì làm bóng đêm đăm chiêu

suốt đêm gió lạnh về
nến đã tắt và các ông vẫn nín lặng như thế
suốt đêm gió lạnh về
nến đã tắt và các ông vẫn trầm ngâm như thế
ngước nhìn thế gian

5

Ở nơi cao sang nhất
hay ở nơi thấp hèn nhất
người luôn ở bên ta

người luôn nhìn ta với ánh mắt bao dung nhẫn nại
để hướng thiện và nâng đỡ ta lên

mà có nhiều khi người chẳng nói gì cả
như hư vô thấm vào hư vô
như vật chất thấm vào vật chất
như hơi thở thấm vào hơi thở
như phù sa thấm vào phù sa
như niềm tin thấm vào niềm tin

6

Miệt mài và bền bỉ
trong đêm
tiếng mõ tụng
con đường thiền bền bỉ

mỗi bước chân là một tiếng mõ
ngân lên thăm thẳm dưới sao trời

ngân lên
tiếng đất thở phập phồng trong tượng đất
ta không phải là hoàng hôn nơi bùn lầy
ta là phù sa của hy vọng

ngân lên
tiếng gỗ thở trầm tư trong tượng gỗ
ta là ngọn gió diệp lục của đại ngàn
ta không phải rêu tối dưới thung sâu

miệt mài và bền bỉ
tiếng mõ trong đêm
không tự nhận mình là đại ngàn
không tự ví mình là hy vọng
chỉ ngân lên
thăm thẳm sao trời

7

Tiếng hát đều đều và chậm rãi của người
như nước chảy trong đá
như trăng soi trong đá
như máu thức trong đá

tiếng hát mệt mỏi và tha thiết của người
đưa bàn tay lại gần một bàn tay
đưa ánh mắt lại gần một ánh mắt
đưa con người lại gần một con người

và chúng ta cất bước trên đường thẳm
trong tiếng hát đều đều và chậm rãi
trong tiếng hát thiết tha và mệt mỏi
hướng đến những ngôi chùa trong đêm

nơi máu thức trong đá
nơi trăng soi trong đá
nơi nước chảy trong đá

8

Mẹ ngồi, hai vạt áo nâu
Hương ba nén thắp, khói cầu nguyện bay
Ngoài kia tiếng vạc khô gầy
Sao dăm mảnh vỡ, gió day dứt lùa

Nghe như vọng tự ngàn xưa
Trong sương khói tiếng mõ chùa đêm đêm
Những ai trở lại thiên nhiên
Lánh đời về dưới cửa thiền những ai

Đức tin ở một ngày mai
Những tượng đất hát, những đền đài thiêng
Đạp qua khổ nhục oán hèn
Đạp qua dục vọng, cháy lên Niết bàn

Đêm nay, ba nén hương tàn
Nước trong một chén, kinh ngàn lời ru
Mẹ tôi, vạt áo nâu xưa
Tay thành kính chắp, khói mờ dương gian

NGUYỄN VIỆT CHIẾN

3 nhận xét:

PLMĐ nói...

Em nhớ hồi còn lớp phổ thông em có đọc một bài thơ về mẹ mang tên Viết Dưới Bàn Thờ Mẹ có đoạn: Mẹ như người trồng cây, sắp đến ngày có quả. Lại vội vã ra đi không trở lại bao giờ". Nhiều khi nghĩ lại thấy mà đúng với tâm trạng anh Chiến quá. Ai cũng có mẹ và một lần trải qua...Em cũng thế, nhưng có nhiều điều, nghĩ hoài cũng không hiểu...Vội vã vội vàng để rồi mãi sẽ không thể gặp nhau. Định.

PLMĐ nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Unknown nói...

Bạn còn thuộc bài đó không? Viết lại lời cho mình nhé, hoặc cho mình linksr bài đó cũng đc. mình cần gấp lắm, tìm không ra