Chủ Nhật, tháng 10 28, 2007

BẬT MÁY TÍNH

Một anh bạn hàng xóm nhắn với tôi thi thoảng nên “Kéo rèm cửa”, vì những chuyện bên ngoài tôi đã và đang cảm nhận dễ thương vô cùng, xúc động vô cùng.

Cũng nhận biết như vậy. Vậy mà sáng nay thay vì “Kéo rèm cửa” tôi lại với tay… bật máy tính !

Mở hú hoạ blog của ông anh bạn ở xứ cù lao. Hổm rày vì chuyện riêng của gia đình nên blog của anh cứ vắng tanh, nguội lạnh. Tự dưng tôi thấy mình mất đi một nơi để bấu víu, để sẻ chia.

Thật may. Chủ nhân ngôi nhà đã quay lại chăm nom, quét tước, sửa sang. Ảnh đã nói như vầy:

“Rồi tôi cũng quay lại blog của mình. Giống như một người đi xa giờ đây trở về căn nhà cũ, tôi lặng lẽ ngắm nhìn căn nhà xiêu vẹo của mình. Đó là nhà của tôi, căn nhà dột nát và đầy mối mọt kia là nhà của tôi, nó giống như tôi, hoang tàn, hoang tàn. Tôi biết những ngày tôi vắng mặt vẫn có những khách ghé thăm và buột miệng, sao thế này, sao lại thế này? Xin hiểu cho tôi, tôi chỉ có bao nhiêu đó, hay đúng hơn bây giờ tôi chỉ có bao nhiêu đó thôi, bây giờ tôi chỉ có thể làm một căn nhà như vậy, không thể khác hơn. Khách ghé thăm xin lượng thứ. Và tôi đang vội vã dọn dẹp đây. Nắng tới rồi, mưa tới rồi, có khi có cả giông bão nữa. Tôi vẫn cần có một nơi trú ẩn cho mình. Lời nói của Đức Phật: Con người là nơi ẩn của chính mình, có thể tìm nơi nào khác được sao? Tôi trú ẩn trong căn nhà này, dẫu nó xiêu vẹo và dột nát. Mặc nắng mưa. Mặc tiếng thị phi”.

Chợt giật mình. Vì lẽ mình có trú ẩn được ngay trong chính mình hay không !

Nhìn sang blog của Trọng Phước - một đồng nghiệp trẻ dễ thương. Lại thấy hắn viết sau một đêm thức trắng trực toà soạn.

“Mấy tuần vừa rồi trên blog tràn ngập thông tin về vụ sập cầu CT. Trên báo cũng vậy. Có mình là không muốn bàn nữa. Ngày đầu tiên cầu sập là ngày mình trực báo. Nếu bạn đọc xem 10 tấm ảnh trên Thanh Niên có nghĩa là mình xem chừng 100 tấm trước khi chọn ra 10 tấm. Máu, xác người, quan tài, thân thể, sắt nhọn... tất cả làm mình phải tự trấn tĩnh để đọc bài cho các bạn đọc ngày mai... 2 giờ sáng bước ra khỏi tòa sọan về đến nhà. Khó ngủ.
Tất cả những gì hãi hùng nhất bạn đọc không được thấy vì tính nhân văn và nhân đạo. Có những người đã nhận phần đó cho bạn đọc...
Tối hôm kia, tôi đã quyết định cắt đi 1 đọan trong bài báo, có lẽ bạn PV rất tâm đắc, nhưng tôi đã lặng lẽ không cho đăng. Bạn viết có 1 chàng trai bị nạn trong vụ sập cầu, đang hôn mê và nguy kịch. Nhưng để yên lòng bố mẹ già ở quê, người bà con hay anh em gì đó vào CT nuôi bệnh nói dối là không sao. Đọan viết rất chân thành và hay hơn tôi kể ở đây, nhưng tôi nghĩ rồi mai báo đăng chính bài viết là nỗi đau cho bố mẹ anh ta... Có khi người viết vô tình không nghĩ, có lúc rồi tôi cũng sẽ vô tình không nghĩ, nhưng nếu đã nghĩ thì thà bạn đọc biết ít đi còn hơn ...
Tự nhiên tôi nghĩ, bình thường chúng ta tôn vinh nhà báo khi họ viết sự thật, cho chúng ta biết sự thật. Nhưng họ còn xứng đáng được tôn vinh vì họ đã chịu đựng sự thật đôi khi nhiều hơn chúng ta - bạn đọc - Mà sự thật thường thì nghiệt ngã! Phải không ?”.
Thấy vui vì đồng nghiệp trẻ của mình đã "lớn" tự bao giờ. Điều mà tôi sợ nhất là liệu những gì mình viết ra có phương hại đến ai, có làm tổn thương ai đó hay không ? Anh X.Hoà ở Nha Trang lâu lâu lại nhắc mình hãy tập thở và cười như thầy Nhất Hạnh đã dạy. Ôi chao ! Thầy là bậc thánh nhân. Còn tôi là kẻ phàm phu. Thở dài. Thở hắt. Thở dồn dập. Đó là trạng thái thường trực trong tôi. Ngay cả cười cũng vậy. Đôi khi không tự chủ bản thân, lại thấy mình có nụ cười nhếch mép, cười vu vơ không điểm đến. Miệng cười mà lòng nguội tanh. Cuộc sống nào khiến con người ta phải vậy. Phải chăng chính một phần yếu đuối, nhỏ nhen ẩn khuất trong mỗi con người đã khiến tôi làm ra như vậy. Lòng yêu thương có đủ để tôi sống tốt trên cuộc đời này.

Trở lại chuyện ông anh bạn ở xứ cù lao. Ảnh rất mê “Con đường đau khổ” của Aleksei Tolstoy. Ảnh thuộc nằm lòng đoạn nhân vật Rostin chia tay vợ của mình: “Năm tháng sẽ trôi qua. Những cuộc chiến tranh sẽ im ắng dần. Những cuộc cách mạng sẽ thôi gào thét. Chỉ còn lại không phôi pha trong tấm lòng em nhẫn nại, đôi mắt dịu dàng và chan chứa tình yêu thương”.
Anh bạn nói rằng: đoạn văn đó đã ám ảnh anh một thời, đã khiến anh quên đi hết những phần còn lại của cuốn sách nổi tiếng. Và nó đã làm nguội lạnh ngọn lửa của một một người trẻ đang trong một cuộc hừng hực, cuồng mê.

Cuối tuần mở máy tính. Tự dưng thấy tình yêu thương, lòng bao dung có bao giờ là đủ trên cõi đời này.

1 nhận xét:

Tran Kim Dinh nói...

Nên đổi cách mở đầu bài viết! Vì cách này làm người khác... nín thở!