Sáng thứ Bảy. Cà phê sáng được bắt đầu trễ hơn thường lệ 1 tiếng và chồng thì không phải quýnh quáng với công việc để được ngồi lâu hơn một tí. Đó là khoảng thời gian hiếm hoi của cả một tuần.
Một điếu xì gà được… 4 ông chuyền tay nhau hút một cách… khoái trá ! Bé Mừng đem lộn ly cà phê cho bác H.T nhưng hổng thấy ổng nói năng, cáu giận gì ! Có lẽ ông này đang tập toạ thiền, tĩnh tâm cho cái lưng bớt hành hạ !
Một anh bạn đồng nghiệp buột miệng nói vu vơ: “Giờ tui chỉ ước làm sao mình có cuộc đời công chức giống như ba mình hồi xưa vậy đó”. Cả bàn cà phê - vốn đang dư thời giờ - lại thử định nghĩa đời công chức là sao ? Đại khái là thứ Bảy, Chủ Nhật được chở vợ, chở con đi dạo phố xá; được sửa sang cái này cái nọ; được nằm khểnh đọc báo; nói chung là được làm những cái gì mà Hai, Ba, Tư, Năm, Sáu không thể nào có được.
Lại thử hỏi - Liệu có được không ta !
Đôi lúc đây là một đòi hỏi thật xa xỉ đối với chính tôi khi báo ngày nào cũng in, mạng internet ngày nào cũng cập nhật. Điện thoại không khi nào được tắt, tất tật báo chí ra trong ngày phải lướt mắt qua hết, sếp thì có thể gọi điện bất cứ lúc nào và nếu hỏi bất cứ cái gì thì ta cũng cũng phải biết… vân vân và vân vân.
Đôi lúc tôi cũng thử bỏ bê công việc một ngày xem sao. Dặn dò với nhân viên là mình bữa nay không đến văn phòng, có chuyện gì khẩn cấp lắm thì hãy gọi điện. Trườn mình khoan khoái định bụng ngủ nướng cho đã tấm thân (vậy mà không hiểu sao chỉ nằm đến 6h30 phút sáng là thấy bứt rứt trong mình). Xuống bếp pha một tách cà phê, một ấm trà đem lên sân thượng uống. Nhân tiện tưới mấy cây mai, lại phát hiện lại thêm mấy giò lan đang chuẩn bị nở hoa. Nhấp một ngụm cà phê - tự nhiên thấy cà phê… hơi dở dở (không biết tại mình pha dở hơn bé Mừng hay tại thiếu… không khí quán xá !). Mà cũng lạ, làm gì, ở đâu trong ngôi nhà thân quen của mình mà mình lại cứ ngóng tai nghe điện thoại. Lại nhờ con trai chỉnh giùm mẹ cái điện thoại cầm tay vì sợ… chuông đổ nhỏ quá mình không nghe ! Đem một đống áo quần ra định ủi nhưng đi ngang qua máy tính lại sà vào lướt net. Lại thông tin, lại bức xúc, lại bàn tán… Không dưng lại điện vào văn phòng hỏi xem có chuyện gì không. Em thư ký văn phòng bảo chẳng có gì biến động, công việc vẫn chạy ngon ơ !
Hoá ra, tôi đang… nghiện công việc mất rồi ! Và đôi khi, ước mơ chỉ để mà ước mơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét