Một anh bạn sau khi đọc bài thơ của Trần Dần đã suy ngẫm như thế này:
"Tôi khóc cho người mơ mình bay
Tôi khóc cho người ngỡ có chân trời
Tôi khóc cho người nằm mơ về một giấc mơ
Có cánh
Và
Tôi tự cười mình
Một kẻ ngu ngơ"
Tự dưng lại day dứt - Tôi mơ gì !
Liệu có một chân trời ở nơi xa lắm !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét