Củ ấu trên xứ người trông đẹp quá phải không K.? Cũng màu vỏ đen sẫm, cũng lớp bột trắng ngần, lại thêm chiếc dĩa tiện bằng khúc tre.
Nhưng em cứ nhìn kỹ đi. Nó có chút hồn vía nào của quê mình hay không ?
Em còn nhớ, chuyến đi từ Cao Lãnh về Sa Đéc ? Một con đường quê với những bà mẹ quê, em gái quê... ngồi sau những thúng củ ấu luộc chất đầy vun có ngọn. Khói của bếp lửa luộc ấu xen lẫn với khói đốt đồng đằng sau đã khiến chị, khiến em ngẩn người.
Tên tuổi của em cũng từ đó mà ra thằng nhỏ chăn trâu à !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét