Thứ Ba, tháng 7 31, 2007

CHUYỆN NGÀY XƯA


Đã hai tuần nay không viết gì cho blog. Mai danh ẩn tích. Một số người thân thường lai vãng qua chốn này cứ hỏi thăm – lúc này đi đâu, làm gì, tại sao không viết gì ráo trọi dzậy ! Thế giới blog ấm cúng thiệt nghen. Vậy nên, tôi kịch liệt phản đối những ai gọi blog là một dạng nhật ký. Nhật ký phải là một cái gì hết sức riêng tư.

Tôi bắt đầu viết nhật ký từ năm lớp 7. Cuốn nhật ký đầu tiên đó khá dày nên theo tôi đến hết năm lớp 12. Đầu trang vẫn thấy hình ảnh một cô bé quàng khăn đỏ dạo quanh lăng tẩm Huế xưa. Đến cuối trang đã thấy sông nước miền Tây. Rồi những cuốn tiếp theo nữa - thể nào cũng có những trang… đẫm nước mắt cho những mối tình vu vơ nào đó. Những câu chuyện tình cảm không đủ sâu sắc để tôi nhớ dù chỉ một gương mặt người. Thường thì khi một cô gái đến tuổi lấy chồng, cô ta hay đốt đi những cuốn nhật ký của mình. Thư tình thì khỏi phải nói, phi tang ngay từ khi mới nói lời chia tay. Dù sau đó cô ta tiếc hùi hụi. Không hiểu sao tôi lại giữ lại được tất thảy.

Bây giờ người ta ít viết tay quá. Ngay cả tôi cũng vậy. Cứ biện minh là mình khả năng tư duy chỉ phù hợp với tốc độ đánh máy ! Chuyện bạn bè thăm hỏi nhau cũng vậy. Lúi húi bấm bấm, gõ gõ. Enter một cái. Vậy là xong. Ngay cả chữ ký cũng lại có chữ ký điện tử. Cây viết, xấp giấy sắm hồi đầu năm đến giờ cũng chưa vơi đi. Giở lại những xấp thư, những trang viết, cứ ước ao giá như có ai đó gởi cho mình một lá thư tay. Lại nhớ mấy năm trước có 3 kẻ mộng mơ là tôi, chị Bích Ngân và Thu Trân chờ đợi mãi không thấy ai gởi thơ tay cho mình thành thử cả 3 gởi thư tay cho nhau ! Cả ba đều suy nghĩ mãi như vầy là … loãng moạn hay … thê thảm đây Trời !

Đem mấy cuốn nhật ký ra bày biện trên bàn, định bụng chụp một tấm hình để lát nữa post lên mạng. Vậy mà cứ mê mải đọc suốt 2 tiếng đồng hồ. Vẫn thấy … rung động với những gì đã viết cách đây 20 năm mới “ghê” chứ !

Chẳng can đảm post lên những trang nhật ký đẫm nước mắt. Thôi thì tạm post lên 2 mẩu “nhật ký hành nghề” của chủ blog vậy. Phụ chú một tí, thời điểm này chủ blog mới có 19 cái xuân xanh.



Ngày 12.5.1985
A. Có biết bây giờ H. đang ở đâu không ? Năm Căn, một huyện xa lắc, xa lơ mới thành lập. Đằng trước, đằng sau toàn là rừng đước. Vùng này hồi đố là căn cứ hải quân của Mỹ, nghe nói đánh phá ác liệt lắm. H. cũng phục mấy ông Giải phóng sát đât. Buổi tối, H. phải leo vô mùng sớm không thì muỗi ăn thịt mất. Vậy mà mấy ổng toàn băng rừng ban đêm. Kinh khủng.
Từ bến tàu Cà Mau về huyện này mất đúng 9 tiếng đồng hồ. Suốt ngày hôm qua H. ngồi suốt trên tàu đò. Mệt nhưng mà vui. Nghề của H. bắt buộc phải Đọc – Đi – Nghĩ - Viết. Mà không không Đi làm sao mà nghĩ, mà viết được.
Hồi tối… (đến đây thì chủ blog “tự ý đục bỏ” … hì hì)

Ngày 16.5.1985
H. vừa đi Đât Mũi về. Vui quá sức tưởng tượng mà cũng cực nữa. A. mà nghe kể A. cũng không ngờ đâu. Sáng hôm qua ra Liên doanh thủy sản lấy số liệu, gặp đoàn tàu thu mua về Đất Mũi. Vậy là quá giang luôn. Đâu có đem theo cái gì ngoài giấy tờ, sổ sách. Đi dọc theo rừng đước đẹp ghê nơi. Chỉ khổ nổi qua đồn biên phòng Ông Trang, Rạch Tàu … người ta cứ tưởng mình đi vượt biên thành ra khám xét giấy tờ rất cẩn thận. Vì tàu thu mua đi đường tắt nên H. được đi đến Mũi Cà Mau và còn đi qua bãi sò huyết nữa. Mùa này cá đường nhiều ghê lắm. Ngư phủ đi đánh cá đông vô kể. Về đến xã Đất Mũi, người ta cứ theo dõi ! Sau này biết mình xuống để viết bài thì họ lại rất quý.

Muỗi ở đây quá sức tưởng tượng. Bu đen người H. luôn. Quán cà phê phải đặt bếp un, khói mờ mịt. Tưởng đâu ở lại đến vài ngày. Khoảng 8 giờ tối có tàu về Năm Căn. Vậy là vù luôn. Lên đến huyện Năm căn đúng 4 giờ sáng. Chẳng biết đi đến những đâu mà lâu dữ vậy. Bởi vì H. xuống tàu đò là leo lên võng ngủ một giấc. Chỉ lơ mơ nhớ rằng tàu đò đi giữa hai hàng đước cao thăm thảm. Thỉnh thoảng lại ghé một doi dất nào đó để đón hành khách và những bao than đước to tướng, đem nhẻm. Chiếc võng cứ lắc lư, lắc lư. H. chỉ sợ mình ngủ mê lọt xống bếp tham un muỗi đang nghi ngút khói giữa khoang tàu thì khổ. Cách đây mấy năm H. đọc Đất rừng phương Nam, vừa đọc vừa tưởng tượng. Bây giờ mới biết khung cảnh thú vị đến chừng nào…

Đọc lại nhật ký ngày xưa – không tính đến những đoạn “tự ý đục bỏ” – mới thấy quả là tôi có máu giang hồ thiệt nghen. 19 tuổi mà lang thang cỡ đó rồi. Đến năm 20 tuổi lại lang thang qua KoKong, Cam pu chia ở tới một tháng. Đoạn này cũng có nhiều chuyện vui nhưng chủ blog cũng … “tự ý đục bỏ” không thôi lại có nhiều người đâm ra mê mẩn muốn theo nghề báo, không khéo xã hội nầy… loạn mất !

2 nhận xét:

Rom nói...

xin hoi chu blog co con nho A la nguoi nao hay ko???

HONG HANH nói...

A cung la mot cach "tu y duc bo". Nghi lai, thay da tren 20 nam roi ma con nho nhu in cam xuc khi viet nhat ky cho A thi xem ra minh chua gia lam.
Vay la mung roi !
Chi tiec bay gio khong con viet nhat ky, va lai khong co A, tham chi A1, A2 moi la the tham.
Hic hic !