Thứ Hai, tháng 5 21, 2007

VỀ QUÊ BẠN


QUÊ BẠN Ở XỨ TÀ NIÊN, CHỈ CÁCH SÂN BAY RẠCH GIÁ ĐỘ CHỪNG 7 KM THÔI MÀ ĐÃ RA CANH THÁI BÌNH AN LẠC ĐẾN VẬY.


Hôm Thứ Bảy thiệt là một ngày vui. Dự xong một buổi lễ ở Rạch Giá, nói chuyện tiếu lâm và lai rai một chầu với hai ông anh Huỳnh L. và Q. Sử, nhìn đồng hồ chỉ mới 13h30. Chợt nghĩ, tại sao không về quê của bạn mình !
Nơi chốn đó, có một bà mẹ cực kỳ hay, thương con mình chừng nào thì cũng quý bạn của con mình chừng đó. Và còn những ông anh, thằng em trai, nhỏ em gái… chân chất, mộc mạc như người Nam bộ vốn vậy. Lại thêm những địa danh mới nghe qua đã thấy phảng phất không khí văn chương của cụ Hồ Biểu Chánh, của cụ Phi Vân quá chừng…

Dừng xe ở chợ Tà Niên – nghe tên chợ quá đã phải không - gọi điện cho bạn mình đang ở Sài Gòn - hắn hốt hoảng la Trời. Thì tui vốn là người ưa làm chuyện bất tử mà. Nhảy lên một chiếc xe honda ôm, nói ổng chạy tà tà để tìm nhà là một chuyện, để ngắm cảnh là hai.

Trời đất, quê xứ bạn mình đẹp đến vậy sao. Thử tưởng tượng, một ngôi nhà lợp ngói âm dương, có đến hai mặt tiền, một mặt ngó lên đưòng, một mặt day xuống dòng sông có những chiếc tàu hàng chạy bình bịch. Một bên nhà là vườn cau, dây trầu xanh um. Bà má cười nói, dẫn mình hết nằm võng đến ngồi nói chuyện trên mấy bộ ván ngựa mát lạnh để mà nói chuyện lăng đăng lê đê. Mọi người thử tưởng tượng, một ngôi nhà mà đi đâu cũng gặp mấy bộ ván ngựa, mấy cái võng thì mắc la liệt từ trong nhà, ra đến mất bụi cây sê ri ngoài vườn, vòng xuống trước bờ sông cũng có… Cái hồn vía ngôi nhà Nam Bộ là ở chỗ nầy đây. Vậy mà bạn mình lại đang tính chuyện đập ngôi nhà nầy ra để xây biệt thự tặng bà má ! Uống một ca nước dừa ngọt lịm. Lại được bà má dẫn đi tắm nước mưa. Thôi thì, đến khách sạn 5 sao cũng chào thua ! Lại ân hận. Tiếng là “tướng vùng” mà đến tận bây giờ mới mò ra quê bạn. Anh Hai đem ra một bình rượu đế, nghe Út Hận nói chị Hai mới “cất” hôm qua. Tám đủ thứ chuyện. Từ chuyện nhà, chuyện cửa, đến chuyện thời sự xứ quê nầy. Tỷ như chuyện “hôn nhơn gia đình” có tay làm thuê nọ bị nhạc gia tương lai gạt gẫm, ức quá giết luôn người tình. Cho đến chuyện “mua bán thời WTO”, Út Chín bày ra bán tạp hoá thì nhà kế bên cũng bán, Út Hận bày bàn bida thì vài hôm sau nhà gần đó cũng tậu về…

Nhậu đã đời. Nói chuyện đã đời. Cứ như được về nhà mình. Tám chín giờ tối gì đó, bạn mình gọi điện, hắn gào lên đầy… ghen tị: “Đừng có nói là mấy người ngủ lại nhà tui đó nghen”. Mình gào lại: “Ha ha… bây giờ tui đã có nơi chốn để nắm níu rồi. Lần sau đi công tác về xứ nầy, tui về… nhà má tui ngủ”.

CHÁU BẠN TUI NÈ. DỄ THƯƠNG CHƯA

CON NÍT QUÊ XỨ BẠN TUI.


3 nhận xét:

Tran Kim Dinh nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
HONG HANH nói...

Khổ quá bác Đính ơi !
Lại chuyện công nghệ thông tin nữa rồi. Đã công phu đánh máy rất đẹp. Chú thích ảnh canh lề trái, tên tác giả canh lề phải. Để rồi... mất tiêu luôn. Không chỉ vậy. Ngày post bài là sáng nay Thứ hai đường hoàng, vậy mà lên blog hoá thành Chủ Nhật.
Định nhờ vả Metinfo mà sợ nhận một tràng cười... ngạo nghễ nên thôi !
Đang nhăn nhó đây nè !

Tran Kim Dinh nói...

Thật ra mọi rắc rối về công nghệ rất dễ giải quyết bằng ... vịt nấu chao!!
Nhưng một sự thực là "hờ hạnh" càng ngày càng tiến bộ!!