Thứ Sáu, tháng 5 18, 2007

HOAN HÔ NHÀ VĂN LÝ LAN

Đúng là cái tật tò mò cố hữu. Blog vừa lập xong, không chăm chút cho nó mà cứ quen tật “nhòm ngó” blog thiên hạ. Cũng chẳng bỏ công khi thấy nhà văn Lý Lan nói đúng phóc ý nghĩ mình hổm rày khi truy cập mạng Dân trí.
Mình xin đăng lại bài viết của nhà văn Lý Lan cho bạn hữu cùng xem.
Xin phép nhà văn nhé !

“Năm nẵm năm kia có một ông bạn bỗng cao hứng nhảy vô làng báo, thuê của Dân Trí một số cuối tháng hay đầu tháng gì đó, định làm một tờ báo tử tế với những ý tưởng to đùng, rủ mình viết, hình như đựơc một số rồi … thôi. Nhưng nhờ vậy mình biết trên đời này có một tờ báo là Dân Trí, từ đó thỉnh thoảng vô dantri.com để đọc lai rai. Hôm qua đọc bài này, “Vi hành” coi sinh viên sống thử. Đọc xong không thể nào hiểu nỗi. Mình trích lại đây những câu , đoạn thách thức trí tuệ của mình nhất (trí tuệ, chứ không phải đạo đức, mình là một cô giáo già bỏ dạy mà!) Những dòng chữ italic là trích nguyên văn từ bài báo đó. “Sống thử” không chỉ là hiện tượng “ăn khách” trong giới sinh viên Huế mà còn là một thực trạng của sinh viên Việt Nam hiện nay. (Không hiểu được ngôn ngữ: có phải ý nói “hiện tượng phổ biến”?)Sinh viên sống “thử” không khác gì “thật” làm người ngoài nhìn vào chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu. (Không hiểu được hành vi: “người ngoài” mắc mớ gì “nhìn vào” đời sống của người ta, dù “thử” hay thật”, cuộc sống của mỗi người là việc riêng của người đó, buồn vui sướng khổ dở hay là nỗi riêng của mỗi người, mắc mớ gì “người ngoài nhìn vào”, rồi còn “ngán ngẩm lắc đầu”?) Bước chân vào phòng trọ của cô sinh viên tôi mới té ngửa khi thấy một cậu điển trai không kém đang “lốc cốc” trên giường bò xuống… xỏ quần. (Không hiểu được thái độ: “tôi” theo nội dung trong bài đang “vi hành” đội lớp người bán xôi đi làm điều tra phóng sự xã hội, không rõ là nhà báo hay công an, mà mới bước chân vào phòng trọ của cô sinh viên đã “té ngữa”!)một cặp đôi cho biết, cả hai cùng quê lên thành phố học, xa nhà cuộc sống lại khó khăn, vả lại yêu nhau từ thời cấp 3 nên vào đây “góp gạo” cho đỡ tốn kém. (Không hiểu được lô gíc: sống như vậy thì có gì không phải?)Trong khi nhà trường chưa có biện pháp quản lý và không thể cấm sinh viên “góp gạo” (…) Phần lớn các nhà trọ có chủ quản lý trực tiếp đều lên tiếng phản đối chuyện nam nữ “sống thử” (…) Những hôm kiểm tra định kỳ hay bất ngờ công an phường đến … (Không hiểu được luật lệ: Sinh viên là người có tuổi từ 18 trở lên, ở hầu hết các xã hội hiện nay, người 18 tuổi trở lên được coi là trưởng thành và được tôn trọng trước pháp luật. Chủ nhà trọ có quyền cho hay không cho ai đó mướn nhà, nhưng tại sao một đôi nam nữ trưởng thành sống với nhau cần có “biện pháp quản lý” của nhà trường hay phải lẩn trốn khi công an kiểm tra? Bộ Việt Nam có luật cấm nam nữ trưởng thành sống với nhau à? “Sống thử” vẫn chưa được đồng tình, nếu không muốn nói là lên án. (Không hiểu ngữ pháp: viết khơi khơi như vậy thì biết ai chưa đồng tình ai lên án, tác giả bài báo ư?) Thực tế cho thấy tình yêu sinh viên rất khó có kết thúc đẹp. Phần lớn các cặp đôi đều không vượt qua được áp lực từ nhiều phía gia đình, công việc, khoảng cách địa lý v.v. (Không sao hiểu nỗi: với tuổi trẻ và tri thức - sinh viên mà - người ta đang sống giai đoạn rực rỡ nhất đời người , và người ta chỉ sống một lần cuộc đời này thôi, tự người ta biết điều gì quan trọng nhất đối với mình, và biết tự vượt qua, chống trả, chíên đấu, bảo vệ cuộc sống của mình, tình yêu của mình, tự do của mình. Nếu cuối cùng người ta không vượt qua được những áp lực này nọ, thì người ta có thể cam tâm sống cái đời trong khuôn phép của người khác áp đặt, chưa chắc tệ hơn cái cuộc đời ngay từ đầu đã phải từ bỏ mọi thách thức và đam mê để khép cho vừa khít khuôn mẫu nào đó.) Sống thử sẽ gây ra nhiều hậu họa khôn lường như nạo phá thai, tiếng xấu cả cuộc đời cho bạn gái
(Vấn đề giới tính: khi có hoạt động tình dục giữa nam và nữ, thì vấn đề là biện pháp tình dục an toàn, cho cả nam lẫn nữ. Chuyện chửa đẻ hay phá thai có thể ảnh hưởng đến sức khỏe và cuộc sống của người nữ nhiều hơn người nam, nhưng đó là trách nhiệm - và hạnh phúc hay lo toan - của cả hai người, và phải được luật pháp cùng xã hội nhìn từ góc độ bình đẳng bình quyền đó. Cái “tiếng xấu cả cuộc đời cho bạn gái” chỉ có thể xảy ra trong một xã hội - và luật pháp - bất công đối với phụ nữ. Và vấn đề là đấu tranh cho một xã hội tốt hơn, công bằng hơn, chứ không phải tước bỏ quyền sống của phụ nữ bằng răn đe và điều tíêng thị phi.Mình không xúi ai “sống thử” cả, vì mình chủ trương sống thật. Đâu có ai sống tới sống lui cuộc đời mình đâu mà “sống thử”? Cái tíc tắc mình đang sống đây, đang qua, và qua rồi là quá khứ không thay đổi được nữa. Người nào sống thật từng giây phút của đời mình thì mới sống trọn vẹn cuộc đời mình, dù đời có thế nào đi nữa. Cái khiến mình nổi sùng là cái giọng của bài báo: do vậy rất cần nhà trường, chính quyền địa phương đặc biệt là các chủ trọ quan tâm chú ý hơn đến các sinh viên trong cuộc sống hàng ngày. (cho đến bao giờ báo chí Việt Nam mới thôi cái kiểu viết này?)
Này sinh viên ơi, anh/chị là người trưởng thành, là công dân trẻ đang chuẩn bị để gánh “trọng trách nước nhà” và vai trò “nhân tố tích cực” trong xã hội. Anh/chị có quyền hưởng một nền đại học tiên tiến với những nội dung chính khoá và hoạt động ngoại khoá khơi mở được tài năng của các anh/chị, chuẩn bị tốt nhất những kỷ năng nghiên cứu, đánh giá, ứng dụng, sáng tạo, giao tiếp, thương thảo, để các anh/chị khi xông ra đời có đủ bản lĩnh để tranh sống cho mình, cho gia đình mình, cộng đồng hay tổ chức của mình, cũng như xã hội và đất nước mình trong một thế giới bao la hơn cái phòng ngủ, mà cuộc tranh sống là một đấu trường khốc liệt. Các anh/chị không phải là con nít mới lớn, để cho một gã bán xôi xục xạo vào phòng ngủ của mình, bị “té ngữa” ngay ngưỡng cửa, lên giọng răn đe dạy đời”. LÝ LAN

Bài nầy mà đăng lên báo có lẽ nhiều người đọc, nhiều người hưởng ứng lắm đây. Mình mà giống mấy ông ở báo Dân Trí là gởi mail ngay qua Mỹ cho nhà văn để xin phép đăng ngay bài báo nầy. Làm được vậy tờ báo sẽ “sang” lên thấy rõ.

1 nhận xét:

Unknown nói...

Tôi thích đọc giọng văn của bạn. Lâu rồi tôi không thấy có tác phẩm nào mới. , hay do tôi không biết. ?
Chúc bạn sáng tác nhiều và đầy sức khỏe nha.
DMD