Thứ Hai, tháng 5 21, 2007

BÔNG BÍ MIỆT ĐỒNG




Sáng hôm qua, cô bé Thuỳ Quyên vác từ quê lên cho mình một bao… bông bí vàng ươm. Chợt nhớ miền Tây đang chớm vào mùa mưa. Nhưng cơn mưa đầu mùa vừa đủ để những bờ đất trong vườn nhà ướt đẫm, vừa đủ để bà mẹ nhắc con gái gác thêm mấy nhánh tre gai cho ngọn bí leo nhờ. Những bông hoa vàng sẫm đã mọc lún phún sau hiên nhà.

Lại nhớ về quê xứ Kinh Già Dong. Má chồng tôi là một bà già Nam bộ đôn hậu chính gốc. Mỗi bờ liếp, mỗi khoảng sân… bà đều trồng tỉa lên đó dây bầu, dây bí, cây cải xanh… Và thể nào lâu quá nhớ con, má chồng tôi lại nhắc: “Chờ thằng Sáu về làm cho nó tô canh”. Và đối với đứa con xa nhà những món ăn mẹ nấu cứ vấn vương mãi khó mà quên.

Này nghen, quên sao được khi chỉ với bông bí dân dã mẹ đã chế biến ra biết bao nhiêu món ăn. Khi mưa vừa dứt hạt, mẹ sai thằng Út Kiên ra sau bờ kinh kiếm bậy vài mươi con tôm bạc. Chẳng cần ngắt bỏ đầu đuôi hay lột vỏ - bởi cái con tôm bạc này có ăn nguyên vỏ cũng thấy giòn tan trong miệng, chỉ có mấy con tôm sú, tôm rằn mới có vỏ cứng thấu xương. Chỉ vậy mà nêm nước mắm, muối, tiêu, hành cho vừa đủ chờ khi nồi nước sôi lên trút ngay vào cùng với bông bí đã tướt sạch xơ nhám bên ngoài. Mẹ nhắc Út Đèo đừng thêm mỡ dầu làm chi cho thêm ngán. Lại thấy mẹ tướt thêm vài đọt bí xanh mướt, non trong đem hấp vội trên nồi cơm vừa chín tới. Đến khi mâm cơm dọn lên, kề bên nồi cơm gạo mới thơm phưng phức là tô canh vàng ươm bông bí, điểm xuyết màu hồng ửng của com tôm bạc và màu xanh ngắt của dĩa đọt bí luộc. Mẹ bảo, mẹ chỉ thích ăn đọt bí chấm chao. Nhỏ Út đang tuổi ăn tuổi lớn cứ vô tư nhấm nháp những con tôm ngọt lừ. Chồng tôi chợt thấy lòng chùng lại khi thấy mẹ của mình bao đời vẫn bao dung, nhường nhịn miếng ngon cho những đứa con bé bỏng của mình.

Một chiều nọ, Út Đèo đi chợ tỉnh về nói với mẹ: “Ngộ lắm nghen má. Con thấy trên tỉnh bây giờ họ cắm hoa miệt đồng không hà. Bông bí, bông hẹ, bông lục bình họ đem chưng trong phòng khách tuốt luốt”. Mẹ chỉ cười mà không nói gì. Hôm sau, lại thấy mẹ tỉ mẩn quết chả từ mấy con cá thát lát, rồi đem dồn vào chính giữa những cánh bông bí. Công phu hơn mẹ lại đem bông bí nhúng sơ qua tô bột đã quậy cái hột gà lấy trong ổ gà mới đẻ. Vừa nhúng vào chảo dầu đang sôi đã nghe tiếng xèo xèo vang lên hấp dẫn vô cùng. Con Út nhìn dĩa bông bí nhồi chả thát lát chiên giòn cứ như những đóa hoa nở vàng rực dưới ánh mặt trời mà thốt lên – “Đẹp quá má à, còn hơn trên tỉnh đó nghen”. Mẹ cuời và lụm cụm đi dọn bữa cơm quê.

Không có nhận xét nào: