Thứ Ba, tháng 6 10, 2008

THĂM O RƠI GẶP MỤ RỤNG !

Như lòng đã quyết. Về Huế nhất định phải vô Thành Nội thăm o Rơi. Phụ chú một tí - chừ thì nhớ tên đường rồi - Nguyễn Chí Diểu. (Cũng may nhờ bác Quý. Bác nói hồi đó có trọ học trong Thành Nội, lại thêm quen một o Huế nên chi rành đường, rành sá lắm ! Tui thì chỉ thuộc có vài con đường như Đinh Bộ Lĩnh, Mai Thúc Loan, Đoàn Thị Điểm thôi à).

Vừa bước vô đã nghe o Rơi kêu lên: “Mới ra hới. Đi mô mà lâu đoản hậu rứa tề. Chừ o ăn cái chi. Răng tui nỏ chộ cô Ánh Tuyết”. Tự nhiên tui rờ lên mặt tui. Tui cũng không hiểu sao mà mấy bà bán hàng ăn, hàng uống lại nhớ mặt tui dữ thiệt. Dù có quán – như quán o Rơi ni chẳng hạn – tui ăn một năm có một lần, ăn xong trả tiền đàng hoàng, không có thiếu chịu, mà cũng không chơi ngông trả một tô cỡ trăm nghìn. Nhớ hôm coi số tử vi, thầy có phán là số tui hay được… ăn, có số ăn ! Chữ “ăn” đúng nghĩa của hắn nghe, đừng nghĩ nầy nọ mà tội nghiệp tui ! Nhìn tấm ảnh tô bún chưa. Giờ nghĩ lại bắt thèm !

Tối thứ Bảy, chị Ánh Tuyết rủ tôi ra Bến Ngự để ăn gà. Ui chao ơi là gà ! Cả một dãy, chục quán là ít. Gà mập ú, vàng lườm. Ăn kèm cháo hay xôi cũng được. Gà xé phay, ngoài Huế kêu rất trúng nghĩa là: gà bóp. Thì bóp thiệt mà, nêm tí muối, tiêu, rau răm, hành… Bóp… bóp… bóp ! Nhìn hình mụ Rụng mập ú ụ chưa. Mụ ni mà… bóp thì phải biết ! Hì Hì…

Không có nhận xét nào: