Thứ Bảy, tháng 6 30, 2007

CŨNG MUỐN KHÔNG HỜN GIẬN AI



… Quả là cứ quảy ba lô lên đường ngó nghiêng, cách nào đi nữa cũng gặp chuyện hay. Trên đường lên Châu Đốc, tạt ngang qua Cù lao Ông Chưởng thăm ông cụ Chấn. May là ông cụ vẫn còn mạnh khoẻ dù tai đã điếc và mắt đã mờ. Mà cũng phải thôi. 113 tuổi không vậy mới là lạ.

Ngồi tỉ tê “tám” với con cháu ông cụ. Nói là con cháu chớ họ cũng toàn là ông già bà lão cả rồi. Số mình thiệt là may mắn khi cực kỳ hợp rơ với những nhân vật ở độ tuổi tri thiên mệnh sắp lên (mà nói thiệt ra là được… Bà độ - Bà đây là Bà Chúa Xứ đó - chuyện này huyền bí lắm, hôm nào thổ lộ sau). Nghe họ kể chuyện về nhau lại thấy hiển hiện một đại gia đình cực kỳ Nam bộ, cực kỳ dễ thương.
Hỏi bí quyết để ông cụ sống lâu và gia đình có một hoà khí đẹp đến vậy thì ông cụ bảo: “Tập tánh không hờn giận ai !”. Ngẫm đi ngẫm lại thấy sống vậy khó thiệt. Ví dụ ngay tức thì: bài viết về ông cụ hôm nay đăng quá hoành tráng trên báo nhà. Bài bị cắt mấy đoạn, lại ngay đoạn kể về ông cụ làm hương lễ, làm đại hiền ở đình thần Nhơn An nữa chớ. Nhưng thôi thì… “đừng hờn giận ai” bởi lẽ khuôn khổ trang báo có hạn. Nhưng thử hỏi chuyện này thì có dẹp nỗi giận hờn mấy tên biên tập được không. Làm sao mà có thể dùng từ “y như nhau” để thay thế từ “y thinh như nhau” được. Và từ “bơi thẳng ngang sông” lại càng không thay thế nổi và không đắt giá bằng “bơi thẳng thét ngang sông”. Rồi từ “một tô cơm, tô cháo” không thể nào bằng từ “một tộ cơm, một tộ cháo” được. Còn gì là hồn vía chữ nghĩa Nam bộ nữa đây. Ước chi giờ ba còn sống, để ông hồn hậu nói với tôi “Thôi kệ đi con” !

… Vào thăm blog của anh Chiếm. Bất ngờ và cũng thật trùng hợp khi thấy ảnh tặng cho mình một bài thơ của Tướng Nguyễn Sơn mà mình cực kỳ thích. Cũng là chuyện không hờn, không giận một ai. Chép lại trên blog của mình.

“Ta ra đi
không buồn
không giận
không yêu thương
không chi hết
Ta ra đi
mô dốc quèo chân
Ô hay
Đá đẫm máu ai
Sao rơi đầy chân ta
Đó là máu những người chết trong tay giặc
Ghi tình họ vào núi sông
Đá muốn khắc vào da thịt ta
Để nhớ !
Ta ra đi
Cây rừng ngoắc vào manh hồn rách
Để ta xé tọac nó ra
Tung nó lên làm cờ
Cờ của phong ba bão táp
Ta ra đi
không buồn
không giận
không yêu thương
không chi hết
Ta ra đi
Một bóng mờ trong hư không
Chim rừng hót
Gọi về”
NGUYỄN SƠN

… Đọc xong bài thơ tự dưng mình nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu, thật sâu, thật sâu… Chỉ mong đừng có khi nào phải thở ra… thở ra…

… Đọc lại blog trước khi lên đường, thấy mình “đại ngôn” quá, sân si quá. Ô hô, lại đòi đi… “minh định danh phận cho ông già Nam bộ” nữa đó. Tưởng là mình là người “đi cho” ai dè cái “nhận được” từ ông cụ lại quá nhiều…

Không có nhận xét nào: