Thứ Hai, tháng 12 01, 2008

NHỚ ƠI LÀ NHỚ !



Lẩu hoa sim - món mới của ông chủ nhà hàng Vườn Tào nè bà con ! Ông chủ này không chỉ nấu ăn ngon mà cũng ... biết làm báo luôn. Cộng tác viên của chủ blog đó. Xí hàng công khai để sau này có ai chào mời ổng viết bài là chủ blog... oánh à nghen !


Món gỏi cá trích chỉ Vườn Táo làm ăn mới ngon. Mà ngon nhất là phải ăn ở ngoải. Tui ăn một tỷ lần rồi mà vẫn thèm nè !


Món bún kèn trứ danh của Phú Quốc, nấu bằng chà bông cá thu ! Nước mắm phải là nước mắm Phú Quốc. Ông chủ nhà hàng Vườn Táo nói ổng không đi đâu xa PQ được, hổng phải vì ổng nhớ vợ mà vì ổng không thể nào xa được... thùng nước mắm ! Có tin được không ? Ăn thử là tin lời ổng liền à !



Chẳng hiểu mắc cái chứng gì mà mới đầu tuần đã thèm đi đâu đó quá chừng chừng !

Tỷ như, bây giờ đặt vé máy bay. 6 giờ sáng mai đẩy vali bay cái vèo ra Phú Quốc.

Ừ mà tại sao lại là Phú Quốc vậy ta ! Thiệt tình là chưa có nơi nào mà mình lại muốn đi 1 lần, 2 lần, 3 lần, thậm chí đến… n lần như cái hòn đảo ngập nắng, ngập gió và miên man là nước nầy.

Cũng không nhớ đã đến nơi chốn nầy bao nhiêu lần. Đi một mình, đi hai mình, đi một… tá mình luôn ! Lần nào cũng vui, cũng thú vị theo một cách riêng. Hôm trước, đọc lại bài báo Xuân cũ, tự nhiên thấy nhớ ông Phát Vườn Táo, thấy nhớ cô Tám Tà Lỏn ở Hòn Mây Rút ghê !

Tuần trước, ông Phát nhắn tin đã đem nước mắm pha sẵn vô Sài Gòn rồi, nhớ ghé lấy ăn. Và ổng còn dặn dò thêm, hôm nào mà thèm ăn gỏi cá trích, cơm ghẹ, lẩu hoa sim thì ới một tiếng, ổng gởi máy bay vô cho. Nghe thì thích thiệt, nhưng nghĩ lại cái mình cần đâu chỉ là món ăn. Cái cần là không gian, là bầu không khí bạn hữu ở nơi chốn ấy. Giữa Sài Gòn làm sao mà hồi nhớ được. Tỷ như những lần gói miếng gỏi cá trích ở ngay giữa mảnh vườn mang tên Vườn Táo (nhưng nói rõ là không có cây táo nào, chỉ có ổi, và bưởi, và sim mà thôi !); như lần đi tàu ra Nam Đảo mua cá, mua hàu, mua bào ngư, ghé Hòn Mây Rút xin tí lửa nướng lên, nhậu khề khà; hoặc có lần ghé hòn đảo hoang nào đó (quên mất tên) vây bắt mực ống, nướng lên ăn ngon tái tê (nhưng lần đó cũng biết mùi, vì áo quần tím lịm lịm do bị … mực tấn công); hoặc có lần lén bơi qua hồ Dương Đông, trèo lên Thác Bảy Tầng gom củi khô nướng cá, nấu cháo gà ăn (vùng cấm du khách vào, nhưng mình quen với ông bảo vệ nên… vô tư). Và còn tỷ tỷ chuyện khác nữa. Như chuyện cả đám… spa trên bãi biển, bị bảo vệ rượt đuổi chạy có cờ. Hay như chuyện tập tành theo gout hoang dã của khách Tây, bì đặt bỏ ra ba bốn trăm đô thuê cái phòng trống huơ, trống hoác; đi dạo là phải tránh… phân bò ! Trời ơi, mới đó mà mọi chuyện cứ như mờ xa !

Nhớ ơi là nhớ !

Thèm đi ơi là thèm đi !

1 nhận xét:

Duy Tran nói...

Đọc bài viết của chị thấy ghiền kinh. Em chưa bao giờ vào miền Nam cả.