Chủ Nhật, tháng 12 21, 2008

TỐI THỨ BẢY, SẾN NHƯ CON HẾN !

Đã định không làm gì hết, không công việc, không nhạc, không sách, không phim.
Để đầu óc rỗng không. Vậy mà có được đâu !


Nghe Richard Anthony với J"entends siffler le train vừa dứt lại nhảy cóc qua Whitney Houston với Saving all my love for you; bồi thêm Bryan Adams trong Please forgive me.

Nhặt mấy đoạn trong đó:

Anh còn nghe tiếng còi tàu
Anh nghĩ rằng tốt nhất bây giờ
Mình chia tay không lời từ biệt
Anh chẳng dám gặp em lần cuối

Nhưng vẫn nghe tiếng còi tàu ngân
Trong đêm sâu buồn bã từng hồi…
Anh như thấy mình em cô độc
Trên sân ga chật chội tiếng người

Còi tàu vang từng hồi buồn bã
Trong đêm sâu biền biệt khôn cùng…
Anh suýt nữa đã chạy về phía em
Suýt gọi tên mong Người quay trở lại

Nhưng em đi, đi về nơi xa mãi
Không khi nào ngoảnh nhìn nữa, đúng không?
Anh nghĩ rằng tốt nhất bây giờ
Mình chia tay không lời từ biệt

Và chợt hiểu thế là đã hết
Anh nghe thấy tiếng còi tàu ngân
Suốt cuộc đời, từng hồi buồn bã.

Gặp được nhau, và yêu nhau đã là một niềm hạnh ngộ lớn lao, một món quà của số phận rồi.
Có những điều không thể, và không nên níu kéo. Rồi cuối cùng cũng chẳng còn gì……ngoài nỗi nhớ, và tình yêu.

So if I love you a little more than I should.
Please forgive me I know not what I do
Please forgive me I can"t stop loving you


Anh có từng nghe một lời xin lỗi nào duyên dáng và đáng yêu đến thế chưa, người yêu dấu ? "Vì thế, nếu anh yêu em nhiều hơn mức cần thiết một chút, thì xin thứ lỗi cho anh, bởi anh không biết mình đang làm gì. Xin thứ lỗi cho anh, bởi anh không thể ngừng yêu em !"

Và bỗng nhiên tôi nhớ Chicago với Hard to Say I’m Sorry, cũng những lời dịu dàng có thể làm vỡ tim bất kỳ cô gái nhạy cảm nào "Thật khó để nói cùng em lời xin lỗi, vì anh không thể nào để em rời xa anh được, dù anh biết ngay cả tình nhân cũng thỉnh thoảng cần phải xa nhau để có những khoảng thời gian riêng tư".

Trời ơi, sao mà tự dưng mình sến như con hến vậy nè !
Đi ngủ thôi. Để bớt sến ! Hic hic !


Không có nhận xét nào: