Đầu giờ chiều chị B.Ngân điện báo tin: FAHASA đã bán sạch sẽ cuốn “Dấu xưa Nam bộ” của mình. Như vậy là có đến 1.500 người bỏ công ra đọc mấy chuyện xưa lắc, xưa lơ của mình – hy vọng tý chút con số này sẽ nhỉnh hơn do anh em, bạn bè của họ cũng đọc ké lúc rãnh rỗi chẳng biết làm gì.
Nhớ hồi sách mới ra lò, mình cứ lò dò ra hiệu sách Fahasa trên Co-op Mart Cần Thơ để ngắm nghía mặt mũi nó hiện diện trên giá sách ra làm sao. Thằng con mình thì hơi… láu cá. Nó ra vẻ “vô can” không có quan hệ chi tới… tác giả, cứ cầm cuốn sách lên mà la toáng lên: “Mẹ ơi, có cuốn sách này hay lắm nè”. Trời ơi, mình muốn độn thổ, nắm tay nó kéo đi một mạch và nói nhỏ: “Bộ con hổng thấy trên bìa 2 có tấm hình của mẹ hả. Người ta phát hiện ra thì tẽn tò cỡ nào đây”. Nó thì thào lại: “Hổng sao đâu mẹ. Mình phải sử dụng chiêu thì họ mới mua chớ”. Trời đất ơi, thằng con của tui !
Một tháng sau nữa, về Tòa soạn lại lang thang ra Nhà sách Nguyễn Huệ. Không quên nổi cảm giác… sướng khi thấy nó nằm ngay vị trí trung tâm kế bên cuốn “Hồi ký Phạm Duy”. Lấy điện thoại ra chớp lấy một kiểu hình làm kỷ niệm (ảnh). Lúc đó cũng thấy lo lo cho chị Ngân, vì một lẽ chỉ hơi ưu ái nên lăng xê cuốn sách của mình quá đáng, đến nỗi Fahasa bỏ tiền ra mua đứt bán đoạn. Rủi lỡ bán không chạy thì biết tính sao đây. Và rồi cứ mỗi lần thấy nhà sách có đợt bán sách giảm giá là mình lại lò dò ra săn lùng… gương mặt quen. May mà không có việc gì xảy ra.
Lại có lần, vào trường ĐH Cần Thơ, thấy trên giá sách triển lãm đợt “Văn hóa phi vật thể ĐBSCL” có… gương mặt quen. Mừng quá. Nhất là nó nhàu nhĩ chứ không mới cứng như những vật chỉ dùng để trưng bày.
Tin vui như thế này đủ để mình quyết tâm bắt tay vào cuốn thứ hai, thứ ba… Ít ra cũng lên gân tuyên bố trước bàn dân thiên hạ để không làm biếng thối lui như hổm rày nữa. Đợi nghen bà con.
Nhớ hồi sách mới ra lò, mình cứ lò dò ra hiệu sách Fahasa trên Co-op Mart Cần Thơ để ngắm nghía mặt mũi nó hiện diện trên giá sách ra làm sao. Thằng con mình thì hơi… láu cá. Nó ra vẻ “vô can” không có quan hệ chi tới… tác giả, cứ cầm cuốn sách lên mà la toáng lên: “Mẹ ơi, có cuốn sách này hay lắm nè”. Trời ơi, mình muốn độn thổ, nắm tay nó kéo đi một mạch và nói nhỏ: “Bộ con hổng thấy trên bìa 2 có tấm hình của mẹ hả. Người ta phát hiện ra thì tẽn tò cỡ nào đây”. Nó thì thào lại: “Hổng sao đâu mẹ. Mình phải sử dụng chiêu thì họ mới mua chớ”. Trời đất ơi, thằng con của tui !
Một tháng sau nữa, về Tòa soạn lại lang thang ra Nhà sách Nguyễn Huệ. Không quên nổi cảm giác… sướng khi thấy nó nằm ngay vị trí trung tâm kế bên cuốn “Hồi ký Phạm Duy”. Lấy điện thoại ra chớp lấy một kiểu hình làm kỷ niệm (ảnh). Lúc đó cũng thấy lo lo cho chị Ngân, vì một lẽ chỉ hơi ưu ái nên lăng xê cuốn sách của mình quá đáng, đến nỗi Fahasa bỏ tiền ra mua đứt bán đoạn. Rủi lỡ bán không chạy thì biết tính sao đây. Và rồi cứ mỗi lần thấy nhà sách có đợt bán sách giảm giá là mình lại lò dò ra săn lùng… gương mặt quen. May mà không có việc gì xảy ra.
Lại có lần, vào trường ĐH Cần Thơ, thấy trên giá sách triển lãm đợt “Văn hóa phi vật thể ĐBSCL” có… gương mặt quen. Mừng quá. Nhất là nó nhàu nhĩ chứ không mới cứng như những vật chỉ dùng để trưng bày.
Tin vui như thế này đủ để mình quyết tâm bắt tay vào cuốn thứ hai, thứ ba… Ít ra cũng lên gân tuyên bố trước bàn dân thiên hạ để không làm biếng thối lui như hổm rày nữa. Đợi nghen bà con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét