Thứ Tư, tháng 7 11, 2007

NÚM MỐI


1. Sáng nay, anh Khoa Chiến điện thoại hào hển nói: “Anh có đem nấm mối qua. Tới Vĩnh Long rồi. Trưa nay em đừng đi chợ”. Cách đây độ chừng hai tháng, có việc qua Bến Tre - Và bao giờ cũng vậy, một cảm giác thật an lành, thật tự tại là thứ mà tôi cảm nhận được khi ở xứ cù lao này - Khi ra về, anh Chiếm dặn với theo: “Nè, gần tới mùa núm mối rồi đó. Tới chừng đó nhớ qua nghen”. Khi đó, tôi cảm thất cay cay nới khóe mắt khi chợt nhận ra những thông điệp mộc mạc, chân chất vẫn còn đó giữa cuộc sống xô bồ, nhộn nhạo này.

2. Lan man một chút về anh Chiếm - một người bạn lớn tuổi mà tôi rất quý trọng. Ở anh có một chút gì đó mà tôi hay bắt gặp ở những nhân vật anh hùng thảo khấu, ở những tay giang hồ lục tỉnh… ẩn sau vẻ nhẫn nhịn trước sự đời. Có lần ảnh viết bài “Lục Vân Tiên đâu rồi” trên Tuổi Trẻ khiến mọi người xôn xao – nhưng có đọc nguyên bản mới thấy hay hơn. Mới thấy cái ẩn nhẫn của người viết lại che giấu một điều gì dữ dội hơn.
Ngay cả với một vật giản dị nhất như núm mối anh cũng tỏ rõ một thái độ hết sức minh bạch. Nhớ có lần ngồi uống cà phê với ảnh bên sông Bến Tre, đâu chừng mùa núm mối trước. Chưa kịp yên chỗ ảnh đã ấm ức tuôn cho một tràng: “Mấy ông nghĩ coi có ai đời núm mối mà ông già Tư lại biểu là phải đem đi chiên với bơ, nhấm nháp với rượu vang không ? Ổng còn bày cho tui phải làm như vầy, như vầy mới đúng điệu. Tui thì tui dứt khoát không theo. Tui có trả lời với ông già: hồi nhỏ má con dạy con làm vầy, làm vầy… nay con cứ làm theo má con. Cũng như má con đã dặn kêu bằng núm là con cứ là núm mối. Hổng lai tạp được chú Tư à”. Tôi khoái quá. Cái việc khoái chí của tôi thì hơi sân si một chút, hơi cá nhân một chút - bởi lẽ tôi vốn không khoái ông già Tư, không chỉ vì khẩu vị văn chương, mà nói chung tôi thấy ông này “diễn” quá, diễn trên văn phong, diễn cả trên việc làm như không màng tới thế sự. Dân miền Tây trong con mắt cầu toàn của tôi không là vậy.
Trở lại với anh Chiếm. Ngay cả ăn núm mối, với anh cũng phải đạt được một cái đạo nhất định. Tỷ như phải chế biến cho ra cái hồn nhà quê. Kiểu: cuốn lá cách đem nướng chấm muối ớt, đem xào mỡ nêm tí muối. Vậy thôi. Nhưng đã ăn thì phải hân thưởng cùng bạn bè, đừng thờ ơ mà người đối diện đau lòng. Vậy đó.
Sau đó, anh Chiếm có viết trên Thanh Niên một bài về núm mối rất hay. Nhất là đoạn cuối.

3. Bây giờ đã đến thời điểm của lời hẹn về Bến Tre. Tôi thầm nghĩ, tại sao không thấy anh Chiếm nhắc lại lời rủ rê. Lang thang vào blog của ảnh, thấy bài “Tới mùa núm mối”. Nghe hơi văn thấy ảnh kém phần hào hứng như xưa. Chợt thấy buồn. Không vì lẽ nào cả.
Nhớ lại hôm họp với tỉnh Bến Tre đầu năm, tự dưng mình lên cơn “bốc đồng tình cảm” lên phát biểu mà cứ… thương nhớ ngày xưa. Cứ hoài nhớ một làng quê cột cây, mái lá; hoài nhớ một bờ sông Trúc Giang hăng nồng mùi đất đai cây cỏ; hoài nhớ nhưng dãy phố nho nhỏ, xinh xinh có những sân vườn rợp bóng cây. Riết rồi nhịp sống phố thị đã lan tỏa, đã gặm nhấm cái cù lao nầy rồi. Biết rồi, mai này khi cây cầu Rạch Miễu xây xong, nhà thơ Thanh Thảo có còn cảm nhận được cái cảm giác an lạc, thái bình như nhà thơ từng thụ hưởng.

Chỉ biết, rồi đây cái cảm giác bải hoải sẽ đến với anh, với em nhiều hơn anh Chiếm à !

Không có nhận xét nào: