Thứ Tư, tháng 7 18, 2007

ĐÔI LÚC CUỘC ĐỜI ĐẸP LẠ LÙNG

Là… lá… la… Cuối cùng nhiệm vụ bất khả thi mà sếp giao mình cũng đã hoàn thành sau một năm đeo đuổi. Sáng nay, sau khi nghe mình thuyết trình – (hì hì – mình “nổ” cũng toàm toạm) - lãnh đạo thành phố đã đồng ý duyệt và thông qua đề án của “báo mình”.
Sẽ còn lắm thủ tục rắc rối, nhiêu khê nhưng vậy là ổn rồi. Thử tưởng tượng, một ngày đẹp trời nào đó, cơ ngơi cũng như công việc của “báo mình” sẽ “phình” ra thì sướng biết mấy. Nhớ hồi đầu thổ lộ với anh Th.H về “phi vụ” nầy, ảnh đã lắc đầu tỏ vẻ không tin khi nghe mình bày tỏ mục đích kiểu như – “phải ăn bữa cơm quý tộc với giá tiền bình dân”. Rốt cùng cũng được thôi.
Cái vui sáng nay không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ với sếp, làm lợi cho “báo mình”… mà còn cho mình thấy giá trị thương hiệu của “báo mình” là đến đâu. Không phô trương, không lòn cúi, không thỏa hiệp, không đi đêm… cứ minh bạch vậy mà xong việc.
Lại nói thêm một tí về hai chữ “báo mình”. Bao giờ trao đổi công việc với mình thầy Võ Tòng Xuân luôn luôn dùng hai chữ “báo mình”. Nghe ấm áp vô cùng tận. Niềm vui đó cũng giống như sáng nay thấy ông già đầu ngõ đi tập thể dục về tay ve vẩy tờ “báo mình” vậy đó.
Hôm qua báo đăng ông Sáu Th. GĐBĐCT bị khởi tố. lại lan man nhớ chuyện ngày xưa. Hồi đó, “báo mình” còn bèo bọt lắm vậy mà mình dám… cả gan đi hỏi thuê nhà của ổng làm văn phòng. Ông tình thiệt nói: “H. ơi báo của em hổng có đủ khả năng thuê nhà của anh đâu”. Khó diễn tả được tâm trạng của mình lúc đó. Có lẽ cũng tương tự như hổm rày nghe ông HLV đội bóng Nhật Bản phát biểu gây sốc trên BBC vậy đó. Ngẫm lại, những cú sốc đó đã khiến mình cố tâm làm việc, làm đến cùng để đạt được mục đích. Đôi khi, bạn bè nói mình cực đoan. Nếu bản bè hiểu mình nghĩ ra sao về hai chữ “báo mình” chắc rằng họ sẽ nói khác mà thôi.
Sáng nay, sau khi báo tin cho sếp Kh. xong, mình gọi liền cho anh Minh. Đúng là CVP có khác. Hỏi ngay, chiều nay có gì không ? “OK sếp, em đã mua 2 con vịt xiêm bự tổ chảng chiều nay nấu cháo nè”.

Không có nhận xét nào: