Thứ Tư, tháng 5 07, 2008

CHIỀU 7.5

Đã lâu không có một entry nào.

Dẫu đã có rất nhiều gạch đầu dòng trong đầu.

Dẫu có rất nhiều hình ảnh những nơi tôi vừa lang thang qua.

Những khung hình lạ của London chưa kịp post lên thì thẻ nhớ máy ảnh lại đầy lên với những địa danh: Hà Nội, Buôn Mê Thuột, Liên Khương, Phú Quốc… cho tới tít mù Cà Mau.

Tự dưng nhớ đến nao lòng khung trời Buôn Mê Thuột với vô vàn cánh bướm trắng bay rợp trời quảng trường. Ly cà phê ở đó thơm đến vô cùng. Cả quãng đường đèo dốc hiểm trở trên 200 km từ Buôn mê qua thành phố mờ sương. Nhớ căn nhà trên triền đồi của lão già H. trọc, với con dốc thẳng tuột không biết nắm níu vào đâu. Nếu không có những vạt hoa mượt mà, những luống rau xanh muốt trước mắt để ánh mắt có cơn cớ vịn vào đó thì biết mình sẽ trôi tuột vào đâu ! Cả cái sân bay Liên Khương hoang vắng lạ lùng với chiếc cầu thang bên góc phải nhà đợi trên lầu 1. Cứ như bước ra cánh cửa ấy là ta rơi tõm, rơi tự do xuống triền dốc, triền đồi, triền núi. Đã ghé nhiều sân bay nhỏ nhắn như thế: Rạch Giá, Phú Bài, Cam Ranh, Buôn mê thuột… Nhưng cái cảm giác chiếc máy bay nhỏ nhoi lượn vật vờ trên những dãy núi cao chất ngất của Đà Lạt dễ khiến người ta ám ảnh, liên tưởng đến Hoàng tử Bé của Antoine de Saint-Exupéry.

Thứ Bảy này lại lên máy bay.

Thẻ nhớ máy ảnh sẽ lại đầy.

Gạch đầu dòng cũng sẽ chi chít.

Nhưng blog vẫn trống trơn, hiu hắt.

Biết là vậy, nhưng…

làm biếng suy nghĩ quá chừng đi !

Không có nhận xét nào: