Thứ Tư, tháng 5 14, 2008

ÁNH SÁNG - THƠ NGUYỄN VIỆT CHIẾN

I
Lối thoát duy nhất của anh
Là phải tự vạch một con đường đi qua chồng sách này
Đi qua sự nghèo nàn của ngôn từ
Để gặp một sợi chỉ ánh sáng nối hai bờ vực tối thẳm sâu

II
Chúng ta ngồi dưới bóng râm
Và nói những điều ồn ào nóng nực
Nhưng khi lê bước dưới mặt trời cháy gắt
Con người thường không nói gì

III
Người ngủ một mình là người cô đơn nhất
Người không ngủ là người cô đơn nhiều hơn
Họ đối thoại với bóng đêm - kẻ canh giữ ánh sáng
Người làm cỏ và những chùm trái mộng
Kẻ đang thức là cơn khát của những người ngủ say

IV
Chúng ta không thể nào hiểu được ngôn ngữ của loài kiến
Con người bất lực trong cách giải thích
Bởi chúng ta chẳng có gì cả
Ngoài cát và mưa, và cỏ, những nỗi buồn…

Không có nhận xét nào: