Thứ Năm, tháng 4 17, 2008

TỪ WEB NGÀY 17.4


Sáng.
Tất cả các trang web đều thông tin vụ lễ vật dâng tặng vua Hùng – bánh chưng thì bị mốc, bánh dày thì bị độn mút xốp.

(Phụ chú cho ông bạn già Tr khi ông bạn cứ thắc mắc vụ bánh giầy hay bánh dày thì đúng. Một tờ báo đã giảng giải khá… uyên bác về vụ nầy. Nhưng trên blog của tui thì tui khoái dùng chữ dày hơn. Bởi lẽ, dân miền Nam quen dùng chữ bánh dày, đọc sao viết vậy. Mà bổn báo – à quên… bổn bờ lốc mới đúng – thì đa phần dân miền Nam đọc. Vậy nên, chủ blog cứ bánh dày mà làm tới. He he, đừng thắc mắc làm chi cho mệt nghen bác Tr. Kể bác Tr. Nghe thêm một chuyện. Chủ blog có một ông bạn ở xứ dừa – cũng là bạn già luôn - ổng nghiêm nhặt chuyện chữ nghĩa vô cùng. Một bận, ông già đại nhà văn (mà chủ blog hổng khoái vì cái văn chương uốn éo kiểu cách hổng giống cốt cách Nam bộ) nói với ổng rằng: “Chú mày phải gọi là nấm mối, bởi lẽ cái dấu ^ trên đầu chữ nấm nó thể hiện cái hình hài vốn có của cây nấm. Cái tài tình của chữ Việt là vậy nghen chưa” (Mẹ ơi, nếu ông già Nguyễn Tuân – văn vẻ Bắc Kỳ - mà nói vậy thì chủ blog còn bái phục. Đằng này !). Bác Tr. biết ông bạn già của chủ blog trả lời sao không: “Chú Bốn à, từ hồi bà ngoại của con đến thời má của con kêu vậy, mà dân xứ mình cũng kêu bằng núm mối hết. Núm thì kêu là núm, uốn miệng mệt lắm chú ơi”. Ông bạn già nầy cũng hết sức bực bội khi chú Bốn cứ dạy cách ăn núm mối là phải chiên với bơ hết sức lai căng. Mà tình thiệt là, mỗi khi qua xứ dừa, chủ blog cứ được ông bạn già đãi núm xào mỡ trơn nêm tí muối ớt là xong. Ngon hết biết).

Phụ chú hơi dài, trở lại với chuyện phẩm vật. Từ lâu chủ blog đã hết sức dị ứng với mấy cái trò kỷ lục kiểu này rồi. Mới hôm Tết, dân Sài Gòn vốn dễ tính và chuộng cái lạ đã phải sốc khi thấy cái bánh tét… cũng kỷ lục luôn … khi cắt ra cứ như một bãi đen thùi lùi, nhão nhoẹt. Phản cảm nhất là cái bánh chưng kỷ lục năm nào, rước đi cống Tổ mà dân tình nào có thấy cái màu xanh lá dong quen thuộc. Chỉ thấy một cái kiệu chần dần phủ tấm vải đỏ chót in logo của hãng nước ngọt C. nổi tiếng toàn cầu ! Thằng con của chủ blog vốn cực đoan, từ sau vụ đó đến nay đã mấy năm rồi nhưng cu cậu vẫn uông P. và nhất quyết không đụng đến C. (Nhưng con ơi. Bác Lý Chánh Trung đã nói – Không Pepsi thì Coca. Không Coca thì Pepsi. Nhưng tất cả đều là… Cola. Dân chủ quá xá xà xa). Mấy bác lãnh đạo cũng dễ tính quá. Nếu phẩm vật đó của đơn vị nào thì cứ danh nghĩa đơn vị đó mà đem đi cung tiến cho đức Tổ (còn cung như thế nào để Tổ đãi hay Tổ phạt là chuyện của họ). Đằng này, mang danh là của người dân Sài Ghềnh thì quá đáng thật.

Hồi sáng, ngồi café tán gẫu. Đồng nghiệp nào cũng dị ứng như chủ blog. Riêng chủ blog thì đề xướng một ý. Hay là Nhà nước cứ nhân ngày giỗ Tổ vua Hùng thì mở hầu bao lì xì cho mỗi thần dân 50 ngàn, mà thôi nước còn nghèo, 20 ngàn đồng cũng được đặng mỗi gia đình lấy đó mà bày biện một mâm cơm cúng Tổ. Như gia đình chủ blog đây có 3 người sẽ được 60 ngàn đồng. Thời buổi vật giá leo thang nhưng nếu vén khéo cũng xong. Thử tính, ra chợ Xuân Khánh mua 10 ngàn đồng chè xôi nước, 10 ngàn bánh quy (giống bánh dày), 10 ngàn đồng xôi vò, 5 ngàn đồng hoa, 5 ngàn đồng nhang đèn, 5 ngàn đồng trà. Cũng còn 15 ngàn cho một mâm ngũ quả. Quá ư bản sắc dân tộc ! Bấm sơ một con tính mới biết số tiền chi cho cả nước bày biện đám giỗ tốn khoảng 160 tỷ đồng. Một con số lớn nhưng biết kiếm cũng ra. Rút kinh nghiệm từ pháo hoa có thể thấy nó khả thi. Ban đầu tính nói giỡn, ai dè nghĩ riết rồi chủ blog tự thấy sao mình lại có thể… thông minh đột xuất đến vậy ! Ha ha !

Chiều.
Ngồi dài cổ chờ tin bài. Lướt qua vài blog xem chơi. Có nhiều blog tào lao quá thể, kẻ tung, người hứng những chuyện chẳng ra làm sao. Thôi dẹp qua ! Chẳng đáng phí thời giờ.

Đọc trên blog của C.K ở TN Tuần san một mẩu chuyện mà mình cứ cười bò lăn: “Có hai kẻ bộ hành lê bước một cách khó nhọc trên đại lộ. Một kẻ với vẻ mặt đầy ta thán chỉ xuống cái chân và thốt lên - Chiến tranh Vùng Vịnh. Cách đây 17 năm ! Kẻ kia cũng vẻ mặt biểu cảm hổng kém chỉ xuống cái chân đang lết thốt lên - Cứt chó. Cách đây 20 mét !”. Ha ha ! Cười xong lại thấy lòng chùng xuống vì ngộ ra điều ẩn đằng sau cái vỏ ngữ nghĩa thứ nhất của câu chuyện vừa nêu.

Đọc trên blog của Đ.H ở TN Quốc tế thấy blog nầy trích đăng từ báo chí xứ Việt một mẩu thống kê: “Kết quả xét nghiệm các mẫu tiền mệnh giá 500 đồng, 1.000 đồng và 2.000 đồng lấy từ các quán ăn đường phố thì 100% bị nhiễm khuẩn e.coli. Trong khi đó, các loại tiền mệnh giá lớn hơn như 5.000 đồng, nhiễm 94%, 10.000 đồng nhiễm 86%, 2 loại tiền mệnh giá 20.000 đồng và 50.000 đồng nhiễm khuẩn E.coli đều ở mức lần lượt là 65%- 70%”. Lục trong ngăn bóp chuyên đựng tiền đi chợ hàng ngày của chủ blog thấy có: 1 tờ mệnh giá 100 ngàn, 2 tờ mệnh giá 20 ngàn, 2 tờ mệnh giá 10 ngàn, 1 tờ mệnh giá 2 ngàn, 1 tờ mệnh giá 1 ngàn, 1 tờ mệnh giá 500. Vậy là thậm nguy to rồi. Nguy cơ nhiễm khuẩn E.coli của chủ blog là … 100%. He he. Hồi sáng, vô văn phòng sớm, chủ blog ra tay hầm một nồi bông atiso với xương heo, thêm một nồi thịt kho tiêu để bà con ăn sáng. Thấy bác Thái Nguyên và bác Khoa Chiến ăn nhiệt tình quá ! Toi mạng rồi các bác ơi (!). Lại lướt web thấy có tin, các công nhân ở Cà Mau còn hổng có tiền để mà cầm, thẻ ATM thì đem đi cầm cố. Họ muốn có tiền – dù có bị nhiễm khuẩn E.Coli 200% cũng được mà nào có cơ hội !

Tối.
Ngồi gõ bờ lốc cốc nhặng xị. Vẫn không quên nét mặt của một đồng nghiệp cũ vừa gặp lại. Vẫn không quên cái comment của một đứa vừa là đồng nghiệp cũ, vừa là thằng em. Cái buồn ẩn nhẩn đằng sau khuôn mặt và đằng sau những dòng chữ. Hay là do mình nhạy cảm quá ! Biết là thời gian không quay lại bao giờ. Vậy mới buồn !

Không có nhận xét nào: