Nhớ quê chưa !
Hà Giang được về quê 10 ngày, hắn tí tởn để lại trên blog một lô các món ăn phải “xử” trong thời gian nầy. Trời ơi, lướt qua thấy thèm quá đỗi. Này nghen: Bún nước lèo Huỳnh Long; Bún nước lèo Tòa án; Bún riêu ngang nhà thầy Phú; Bún riêu Tòa án; Bánh lọt ngã năm; Bánh tằm phường 2; Bún cà ry gà phường 4; Bánh khọt Hồ Thị Kỷ; Sâm bổ lượng Bán công; Đá đậu bến đò Rạch Rập; Chả lụa Hương Nam; Bánh bò xốp nước cốt dừa ngã năm; Bánh bông lan góc chợ; Mì khô Siêu thị; Mì nước Á Châu; Lẩu mắm Út ù; Bánh xèo Dì Cả; Canh chua Papa; Bánh canh cua Mámá…
Phải là dân Cà Mau chính hiệu mới hiểu hết phong vị của từng món ăn vừa nêu. Riêng mình thì mỗi một quán xá vừa lướt qua, lại gợi nhớ vô vàn kỷ niệm xưa. Còn nhớ cái cơ quan ban đầu của mình nằm trên đường Nguyễn Hữu Lễ, gần ngay cái ngã Năm có món bánh lọt gà bá chấy. Nhưng hồi đó, ai cũng nghèo hết trơn ah, lâu lâu có nhuận bút thì mới se sua bánh lọt gà. Còn thường niên, thì hủ tiếu bà Chín muôn năm. Bà Chín nầy cũng vén khéo ghê lắm, một tô hủ tiếu bèo nhưng vẫn đản bảo có 3 lát thịt, 1 lát gan, 1 cục xương. Có điều phải phụ chú: lát thịt nó mỏng tang như tời giấy cuốn thuốc lá, còn cục xương heo nó mỏng mảnh còn hơn cái tăm tre (!). Lâu lâu, bà Chín khỏe trong người, bán hết gánh hủ tiếu bả xoay ngang làm chuối nếp vắt nướng, chan nước cốt dừa bán cho vui. Trời ơi, mình thấy hổng có ai bán chuối nếp vắt ngon cho bằng bà Chín.
Thành thử đi đâu, ăn gì cũng có một nơi chốn để mình cồn cào nhớ. Vậy nên, chuyện ăn, đâu chỉ là chuyện ăn phải không ? Và rồi, chỉ khi đói bụng, con người ta mới hay gào lên – Trời ơi sao nhớ quê… quá chừng !
Nhớ xứ khác !
Mà cũng đâu chỉ chuyện nhớ món ăn quê nhà. Riêng mình, lúc nào buồn buồn thấy nhớ đủ thứ hết á ! Nhiều thứ có phải của quê mình đâu, mà sao mình cứ nhớ cồn cào !
Tỷ như, ngay lúc nầy đây thèm đi Phú Quốc kinh khủng khiếp. Nhớ bà Út Cuộc bán cá ở chợ Dương Đông; nhớ anh Phát Vườn Táo với món gỏi cá trích thần sầu; nhớ cái thuyền lênh đênh ra đảo Hòn Mây Rút với những cua, những cá nướng than hồng… Dẫn dây từ những món ăn nầy tự dưng lại mường tượng ra những “tửu tour” hoành tráng; những kỷ niệm cười đến đau bụng của nhóm “ăn chơi”.
Hay giả dụ giờ mà đi ra Sa Pa ăn một cái trứng vịt nướng nóng hôi hổi, một gói thắng cố đen thùi lùi, môt ve rượu rượu sán lùng thơm nức. Còn nhớ, một đêm uống rượu nhưng đứa nào đứa nấy tỉnh như sáo, tụm nhau lại… thi kể chuyện ma ! Căn phòng ngay đầu hồi nhà, đèn đóm tắt hết, lâu lâu một chiếc xe dưới triền dốc chậm chạp bò lên, quét ánh đèn vàng vọt liêu xiêu !
Hay lục tung đống hình trong thẻ nhớ lại nhớ những hàng quán ở… Paris, London quá đỗi (!) Quý xờ tộc chưa ?
Nói tóm lại, mình luôn nhớ đủ thứ, nhớ đủ xứ… và đang thèm lang thang quá chừng quá đỗi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét