Phòng làm việc của mình nằm ở cuối dãy hành lang hun hút của lầu 1. Muốn vào có thể đi bằng 2 lối. Một lối băng qua phòng làm việc chung, với những gương mặt mới toanh... với mình, một lối vòng qua ngõ hành lang cuối. Nhưng điều mình quan tâm nhất vẫn là liệu nơi chốn mới này có cửa sổ hay không ? À ha, có đến 2 khung cửa sổ như mình thầm muốn.
Làm thử một động tác kèo rèm xem sao. Có thất vọng chưa ! Tất thảy những khung cửa đều lắp kính mờ mất rồi. Hoang mang quá, liệu rồi đây mình sẽ thả tầm mắt vào đâu, nắm níu vào đâu khi quá căng thẳng với bộn bề công việc !
Không nhìn thấy gì nhưng âm thanh của bên ngoài đường phố tấp nập vẫn thi thoảng lọt vào. Nghe và thử đoán. Có lẽ giờ nầy, xe cộ chen chúc, ngược xuôi trên cầu Ông Lãnh; có lẽ hơi xế một chút chuông nhà thờ sẽ ngân vang. Dòng kênh hôm nay vẫn lặng lờ như mọi khi. Những chiếc xe thồ phành phạch chở hàng dọc theo Bến Vân Đồn. Và nắng, và gió...
Tất thảy đều có thể hình dung được. Duy chỉ có gió, có nắng thì hình dung sao đây. Liệu có hanh hao, liệu có vàng vọt, liệu có trễ nãi như nơi chốn... mới đó đã là dấu xưa, mới đó đã là ký ức của mình !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét