Cũng như thông lệ hàng năm, tiệc Tất niên đã mãn cuộc tăng 2 tại trụ sở văn phòng. Với rượu, với ly chén ngổn ngang, với tiếng ghita bập bùng...
Cũng như thông lệ, tiệc năm nào cũng vui, cũng tưng bừng và cả chuyện ai ai cũng được… ăn ngon, mặc đẹp ! Hi hi. Mr Châu nhận xét: “Bộ năm nay có gì vui hay sao mà TN ăn Tết lớn quá”. Chủ nhà chưa kịp nói câu nào thì khách đã tới tấp trả lời thay: “Trời, dzậy mà lớn hả. Mọi năm còn hoành tráng hơn kìa”. Hà… Hà… Cái này là thiên hạ nói chớ hổng phải… chủ nhà nổ nghen. Chủ nhà mà chịu nổ thì… nổ cỡ pháo đại ai mà chịu đời cho thấu (!).
Tối qua, lên phát biểu mở màn có phần lúng túng, va vấp. Chỉ vì, tự dưng lúc đó thấy hiển hiện những sự kiện của cả một năm qua. Có nhiều người mới đến mà cũng có quá nhiều người ra đi. Mỗi một người ra đi lại có một nỗi niềm riêng, một thân phận riêng. Những điều trọn vẹn của những buổi Tất niên 8 năm qua cứ như là một giấc mơ, không bao giờ lập lại được nữa.
Sáng nay, ngồi giở lại “chuyên đề” ảnh Tất Niên của 8 năm trời. Trong ảnh toàn là những nụ cười hết cỡ. Của hết thảy anh em văn phòng, của các đồng nghiệp, của các nhà văn, nhà thơ, của những thân hữu… Đằng sau mỗi tấm hình là tôi lại nhớ như in từng câu nói lúc đó, từng giai thoại lúc đó. Nhìn nụ cười trong ảnh nhưng sao mắt mình lại nhoè đi !
Lần đầu tiên, cảm nhận được cái buồn da diết của bài Happy New Year !
Cũng như thông lệ, tiệc năm nào cũng vui, cũng tưng bừng và cả chuyện ai ai cũng được… ăn ngon, mặc đẹp ! Hi hi. Mr Châu nhận xét: “Bộ năm nay có gì vui hay sao mà TN ăn Tết lớn quá”. Chủ nhà chưa kịp nói câu nào thì khách đã tới tấp trả lời thay: “Trời, dzậy mà lớn hả. Mọi năm còn hoành tráng hơn kìa”. Hà… Hà… Cái này là thiên hạ nói chớ hổng phải… chủ nhà nổ nghen. Chủ nhà mà chịu nổ thì… nổ cỡ pháo đại ai mà chịu đời cho thấu (!).
Tối qua, lên phát biểu mở màn có phần lúng túng, va vấp. Chỉ vì, tự dưng lúc đó thấy hiển hiện những sự kiện của cả một năm qua. Có nhiều người mới đến mà cũng có quá nhiều người ra đi. Mỗi một người ra đi lại có một nỗi niềm riêng, một thân phận riêng. Những điều trọn vẹn của những buổi Tất niên 8 năm qua cứ như là một giấc mơ, không bao giờ lập lại được nữa.
Sáng nay, ngồi giở lại “chuyên đề” ảnh Tất Niên của 8 năm trời. Trong ảnh toàn là những nụ cười hết cỡ. Của hết thảy anh em văn phòng, của các đồng nghiệp, của các nhà văn, nhà thơ, của những thân hữu… Đằng sau mỗi tấm hình là tôi lại nhớ như in từng câu nói lúc đó, từng giai thoại lúc đó. Nhìn nụ cười trong ảnh nhưng sao mắt mình lại nhoè đi !
Lần đầu tiên, cảm nhận được cái buồn da diết của bài Happy New Year !
1 nhận xét:
Chuc gia dinh nam moi vui ve, hanh phuc...binh an thang tien...nghe sep.
Nhge sep ke an tat nien vui qua nhung cuoi cung thay buon qua...chac tai thieu Kha thiet roi...ben nay co thay mot ti gi cua khong khi an tat nien do dau? xep khong cho vai hinh anh len? de kha nhin cho do nho anh em
Đăng nhận xét