Thứ Sáu, tháng 7 11, 2008

MƯỜI XIỀM LÊN SÀI GÒN


Sinh nhật Hiền Nhi, hỏi con thích đi ăn ở đâu. Câu trả lời là – Bánh xèo Mười Xiềm. Sực nhớ, hổm rày dân Sài Gòn cứ xôn xao chuyện bà Mười mở quán ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa (xéo góc Coop Mart Nguyễn Đình Chiểu). Nhưng hổng phải sau khi đi Mỹ về thì bà Mười giàu đến mức có thể bôn ba lên Sài Gòn nghen bà con. Nghe nói một doanh nghiệp nọ mời bà Mười lên với một mức lương hậu hĩnh, trả tiền bản quyền thương hiệu hẳn hỏi chứ chẳng chơi. Nghĩ chuyện xưa, bà Mười đã quá lận đận, hớ hênh với một doanh nghiệp nọ, nên chi chủ blog cũng chẳng mấy mặn mà để điện thoại hỏi thăm điều chi ở bà Mười. Trong bụng chỉ mong bà “gá nghĩa” đúng nơi, đúng chốn mà thôi.

Trở lại chuyện đi ăn bánh xèo. Ô là la ! Quán quá xá đông. Hai chị em Hiền Nhi, Yên Nhi đến trước 20 phút – đủ thời gian để... xếp hàng và xí chỗ với thiên hạ ! Trong quán, thiên hạ ngồi như nêm. Một điều quá ấn tượng là quán trình bày rất có gout. Một màu xanh chủ đạo. Và trên tất cả vật dụng từ khăn lót bánh, bao tăm, bao đũa muỗng, khăn ăn… cho đến quầy tiếp tân đều chỉ độc một hàng chữ giản dị “Bánh xèo Mười Xiềm – Since 1953”. Ngay cổng vào, để một chiếc cối xay bột với dòng phụ chú: “Chiếc cối xay bột này tương tự chiếc cối xay bà Mười đã đem qua Mỹ để trình diễn cho thiên hạ coi chơi” (!). Một cái chậu rửa tay cho thực khách cũng tương tự chiếc cối đá. Thiên hạ mua bánh xèo đem về có ngay một cái hộp đẹp kinh, rau bỏ sẵn vào túi nilon. Xem ra cái món Pizza Miền Tây này ăn đứt Pizza Tây rồi ! Nhìn vào menu thấy đủ cả. Cả nhà kêu loạn xị: 1 cái bánh xèo truyền thống với nhân tôm, thịt, giá, đậu; 2 cái bánh xèo hải sản với nhân nấm kim châm; 1 cái bánh xèo nhân thịt vịt, măng tuơi; 8 chén bánh ít trần nhân thịt chan nước cốt dừa; 1 dĩa gỏi cuốn; 1 dĩa đu đủ khô bò; 3 chén soup… Tính tiền hết hai trăm mấy. Mà thấy đáng đồng tiền bát gạo. Chỉ tội tụi nhỏ hổng được gặp bà Mười. Hổng chừng bả về quê thăm ông Mười cũng nên.

Cũng có người nói rằng bánh xèo bà Mười đâu có gì xuất sắc, thậm chí còn… tầm thường nữa, vậy sao nhà báo bơm bả quá xá vậy – Cái vụ nầy hổng chừng bà con chê ngay… chủ blog rồi, bởi vì chủ blog dành cho bà Mười tới 3 bài hoành tráng, bài nào cũng nguyên trang, giựt tít trang bìa không hà ! Nói nào ngay, trong các bài báo đã viết thì chủ blog đã nói rất rõ là: chuyện bánh trái bà Mười làm thật ra cũng giản đơn, chân chất mà ai cũng làm được. Cái bánh của bà Mười hổng sang cả gì đâu, y hệt như bánh bà ngoại, hay má mình làm vậy đó. Nhưng cái cách bà Mười làm, cách bà Mười nói chuyện lại có nét duyên Nam Bộ. Đặc biệt là ăn vô thấy nhớ quê ngay tức khắc. Vậy là thành công rồi. Cũng có người nói: làm bánh vậy mà cũng đi Mỹ (!). Chủ blog cười – thằng Mỹ nó cần cái “dân gian” mà. Thì dân gian là vậy đó !

Hôm trước, nói chuyện với bác Minh, bác cứ nhắc hoài chuyện thèm ăn một ổ mì xíu Huế. Ngay tức khắc chủ blog nhớ ngay mùi vị của nó – mà có gì đâu, một ổ bánh mì chan một ít nước thịt kho, có hành; chỉ nước kho thôi nghe, vì mì thịt dành cho người giàu rồi. Đôi khi khách đông, bà bán hàng chan vội, chan vàng lẫn vô ổ bánh mì một miếng da heo hay một tí tóp mỡ là thấy sướng cả ngày (!). Người khác nghe kể mới xì một tiếng vì… có thấy ngon gì đâu. Mình cũng chẳng lấy đó để giận trong bụng. Bởi lẽ, đôi khi mình thấy chồng mình thèm ăn món lãng xẹt hà; tỷ như đường mật mía (còn gọi là đường chảy) thắng lên thành kẹo, lấy cây đũa tre quay quay vài vòng và… mút ! Nghe nói mẹ chồng tôi hồi đó, đẻ năm một, nhà trong quê, thời chiến tranh, thành ra chồng tôi và anh chị em chồng toàn uống nước cơm pha đường, hay ăn “kẹo” đường cho nó có chất ! Và chồng tôi thấy nó ngon gấp mấy lần mấy thứ chocolate mà tôi chất đầy tủ lạnh cho con tôi.

Vậy đó, ăn một món ăn gì đó với một chút hoài niệm, một chút ký ức thì ngon gấp bội phần. Ăn một cái gì đó với tấm lòng bao dung, hồn hậu và biết ơn người làm ra cũng ngon hơn rất nhiều lần. Cái ngon không nằm ở món ăn vật chất. Cái ngon không nằm ở đầu lưỡi của mình.

Cũng như tối nay vậy thôi. Cái bánh xèo làm ra ở một cái tiệm thật pro, có máy lạnh vẫn không sao so được với cái bánh bà Mười đổ cho tôi ăn ở cái quán xập xệ ven đường làng Bình Thủy năm xưa. Nhưng tôi cũng thấy ngon.

Thiệt tình là mừng cho bà Mười hết sức. Và phục cho ông chủ đứng đằng sau “Bánh xèo Mười Xiềm”. Một cách “ăn theo” bà Mười quá khôn và có tình ! Mong cho mối lương duyên này bền lâu !

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

mọi người ăn bánh xèo ở đâu cũng đươc nhưng nhớ đừng ăn bà Mười Xiềm nhé, bánh xèo dở, nhân viên phục vụ tệ, thô lỗ, ko nên bỏ tiền vào đây ăn để rước bực mình vào người, mọi người cảnh giác nhé, đừng nghe mấy cái giải nghệ nhân rởm tiền đó mà vô ăn, nếu muốn ăn bánh xèo thật sự hãy đến Ăn là ghiền, quán đó tuy đông nhưng chats lượng rất tốt, nhân viên có thái độ phục vụ tốt, mọi người hãy chung tay tẩy chay Mười xiềm

Nặc danh nói...

thức ăn dở, nhân viên phục vụ tệ, từ quản lý đến nhân viên vô cùng thô lỗ, mọi người hãy chung tay tẩy chay Mười Xiềm, đừng để những quán ăn như vậy lừa lọc bằng mấy cái giải nghệ nhân rởm tiền đó