Thứ Sáu, tháng 2 08, 2008

ANH CHIẾN, CHỊ BIẾT


Năm nay coi bộ anh Khoa Chiến nhà ta ăn Tết vừa lớn, vừa vui. Đầu năm mở mail thấy một tạp bút của ảnh. Đưa lên đây cho bà con cùng đọc mấy ngày Tết. (người đang lui cui trong ảnh là chị Biết)


QUÀ QUÊ

* NGUYỄN KHOA CHIẾN

Chồng đi làm ăn xa nhà trên trăm cây số. Vợ sống ở Xứ Dừa, cũng là vùng quê kiểng. Mỗi năm, cứ những ngày giáp Tết, vợ lại trông ngóng chồng về. Không gì, cũng chỉ để góp một tay sửa soạn nhà cửa đón chào năm mới... Nhưng có lẽ điều đáng nói nhứt là được cùng chồng tranh thủ thời gian mang chút đỉnh quà quê đi thăm mấy người bà con ở thành phố, tức Sài Gòn, gọi tắt theo kiểu gọi người miền Tây Nam bộ.

Năm nay cũng không khác. Vợ chồng đã "a lô" trước cho nhau ngày giờ lên đường. Vậy là vợ ở nhà sắp sẵn các thứ cần đem theo. Còn chồng, cuối năm lu bu, xong công việc thì đã cuối ngày, vẫn ráng vượt đường xa về nhà ngay trong đêm để kịp được giờ "G" sáng hôm sau. Vợ đón chồng, ái ngại: Mệt không anh, hay là nghỉ một ngày rồi đi. Chồng thông cảm: Mệt nhưng đi được, không đi, sợ không đủ thời gian... Vợ thấy ấm lòng, thầm vui trong mắt, không biết giấu niềm vui ở đâu, cứ đi quanh dòm mấy món quà quê coi đã đủ chưa. Ý là "nàng" đã "khôn hồn" gởi trước một số thứ cồng kềnh (như mấy chậu bonsai) theo xe dịch vụ cho "chàng" đỡ cực. Quà quê chẳng đáng gì: vài chục bánh phồng bánh tráng, ít chai nước màu (dừa), mấy keo mắm tép, bốn năm cặp bưởi da xanh đặc sản... Rồi vợ chồng rủ nhau đi ngủ sớm đặng sớm mai lên đường có thể về kịp trong ngày.

Tiếng là ngủ nhưng chàng cứ chập chờn mê mê tỉnh tỉnh. Nôn nao như thuở còn thơ nằm chờ sáng để vinh dự được bưng mâm lễ vật đơn sơ nhưng ăm ắp nghĩa tình theo cha đi chúc Tết thầy. Nàng cũng chẳng hơn gì chàng, thao thức vì nỗi lo chiếc xe gắn máy của chồng đèo vợ có cộ hết những món quà quê lỉnh kỉnh để thượng lộ bình an. Để rồi chưa tới 4 giờ sáng vợ chồng đã lồm cồm thức dậy. Vợ chồng cùng nhau coi lại xe cộ và sắp xếp đồ đạc lên xe đến lúc vừa bụng, rồi châm bình trà nóng cùng ngồi nhâm nhi ít phút trước lúc lên đường khi chưa tỏ mặt người.

Trời lạnh nhưng lòng thấy ấm khi nghĩ chỉ vài tiếng đồng hồ tới vợ chồng được tận tay trao quà quê cho mấy người bà con xa xứ. Và còn ấm hơn, một cái ấm dịu ngọt, khi sực nhớ ra đã lâu vợ không ôm eo ếch chồng trôi trên một quãng đường dài như một cuộc du ngoạn vừa lạ vừa quen. Chồng vợ thầm biết ơn nhau dù có lúc vòng tay ôm nàng nới lỏng vì...mắc cỡ khiến chàng phải (khoái trá) nhắc chừng.

Phải, gọi là cuộc du ngoạn vừa lạ vừa quen chắc cũng không ngoa. Thì cứ nhìn hàng đoàn xe gắn máy chen chúc nhau trên quốc lộ ngược xuôi về thành phố có lúc muốn nghẽn đường rồi đoán thử tâm trạng của bao con người đang ngược xuôi ấy. Này nhé, lúc đi lên, thì xe từ thành phố đổ ngược về nhiều, có bao người trong đó đang tranh thủ "dọt" về quê để kịp cúng rước ông bà và kịp quay lên, có bao người tha hương kiếm sống đang quày quả trở về trong sự ngóng chờ ấp iu niềm hy vọng của người thân... Còn lúc đi về, trong số những người đi ngược chiều với mình, ai trong họ cũng là người mang quà quê đi chia xẻ, ai trong họ cũng đi cả vợ cả chồng như mình... Có lẽ cái sự đoán tâm trạng ấy mười phần sai hết chín, nhưng không hề gì, bởi biết đâu nhờ vậy, đường dài dằng dặc bỗng trở nên... ngắn ngủn!

Cũng không ngoa khi vợ chồng ghé nhà chị Ba Kim (chị bà con bên vợ) mà Tết trước mình cũng ghé tặng quà. Chị đã hơn 70 tuổi, xa Xứ Dừa thuở còn thơ ấu, một đời sống ở Sài Gòn, nhưng càng về già càng đậm nỗi nhớ quê. Thêm một tuổi, chị chẳng mấy khác trước: mắt vẫn mờ, gối mỏi tay run. Chỉ có khác, trong đôi mắt mờ ấy ánh lên niềm vui khó diễn tả khi năm nay chị được ăn Tết đầm ấm bên đứa em trai từ Mỹ trở về mà vợ chồng bất ngờ được gặp. Anh chỉ là em nuôi nhưng cư xử như em ruột. Trước khi về nước, ảnh đã kịp lo một nơi ăn chốn ở tươm tất hợp với tuổi già của chị. Quà quê của vợ chồng đứa em dành cho chị cũng chẳng khác trước: một cặp bưởi da xanh, vài chục bánh tráng bánh phồng, một chai nước màu dừa, vậy mà năm nay dường như quyện hương vị lạ : nguôi ngoai nỗi nhớ quê pha lẫn sự nguôi quên nỗi niềm cô quạnh.

Bởi vậy, cấp tập cả ngày trời đi chia xẻ quà quê đến 9 giờ tối mới về tới nhà mà vợ chồng hỏi nhau có mệt không thì ai cũng bảo không. Nói dóc. Chẳng qua là nói cho nhau yên tâm. Nói không mà buông ra là ngủ say như chết. Nhưng là một cái chết sướng -mãn nguyện, thanh thản và an lạc. Bởi vậy, bỗng muốn hét lên một cái cho đã : Cảm ơn quà quê!
N.K.C

Không có nhận xét nào: