Thứ Bảy, tháng 4 12, 2008

HOA CHỈ LÀ HOA THÔI MÀ !

Mùa này, hoa bằng lăng nở tím các con đường nội ô Cần Thơ. Đường Tự Đức, đường Hàng Xoài đầy sắc độ của màu tím – màu của lãng mạn, của hoài nhớ, của mộng mơ, của gì gì đó… tuỳ tâm trạng khách bộ hành. Tất cả chỉ là sự liên tưởng của người ta. Còn hoa chỉ là hoa thôi mà !

Ừ, mà liệu thời buổi này có còn khách bộ hành nữa không đây, khi song hành với thời gian thì không gian đã thay đổi quá nhiều. Người Cần Thơ đã bắt đầu tập lề thói đi nhanh, sống nhanh… như những đô thị phát triển khác. Tên phố đã đổi thay. Thay vì Tự Đức đã là Lý Tự Trọng, thay vì Hàng Xoài đã là Hoà Bình. Trên những con đường này, xe hơi nhiều hơn, xe máy phóng nhanh hơn. Khuôn mặt người ta ắt hẳn theo đó cũng khác hơn. Lề đường dành cho khách bộ hành nay la liệt quán xá, bãi giữ xe. Những cư dân còn quen miệng gọi Tự Đức, Hàng Xoài đa phần đã như ngọn đèn trước gió. Khách bộ hành là họ đấy nhưng đâu còn không gian nào để họ hoài niệm, nói chi đến chiêm nghiệm này kia. Vậy hàng hoa kia liệu có buồn, có cô đơn. Hay hoa cũng chỉ là hoa !

Mới đó mà mình đã gắn bó với cái thành phố có chút chi trễ nãi, bình thản này đã 10 năm. Khoảng thời gian đủ để mình nhớ một vài gốc cây, một vài góc phố thân quen nào đó. Như những hàng cây bằng lăng tím ngắt chẳng hạn. Đâu như chỉ có 3, 4 cây gì đó cho ra những cánh hoa tím phơn phớt trắng đẹp lạ lùng. Một cây ở đầu đường Tự Đức (xéo góc café Ca Dao), hai cây trên đường Hàng Xoài (một đối diện café Tâm, một ngang mặt Shop trái cây 42), lại còn một cây khác bên hông Ngân hàng NN&PTNT. Mỗi khi tới mùa hoa nở, thế nào hai ông bạn già Tr và Đ cũng lại gọi điện ơi ới: “Cây bằng lăng bông trắng nở rồi kìa. Bà thấy chưa”. Ủa, hoa chỉ là hoa thôi mà mấy ông bạn !

Cách đây độ chừng 4 năm, quán café bên hông Bưu điện tỉnh, đầu đường Hàng Xoài là nơi chốn quen thuộc của mình. Chỉ là lề đường thôi nhưng tấp nập người. Quán có mấy tên chạy bàn vui tính, nhanh nhẹn tính ý. Khách đông cỡ nào, tụi nó cũng quen mặt, thuộc luôn sở thích. Đến đỗi hôm nào không có ý định uống café đá thì vừa xuống xe mình đã phải gào lên: Ê, bữa tay tao đổi ý nghen ! Ngồi ở chỗ này vừa mát, vừa có thể nhìn ngắm phố phường và theo đó mà tám, mà bình luận chuyện đời lung tung, vui vô kể. Như chuyện, có hôm một bác tài chạy xe lôi chở mấy cần xé cam, chặt cua ngay đài phun nước gắt quá khiến xe bị lật. Người ngợm bác tài thì hổng sao nhưng cam quýt thì tung toé. Từ xa, có hai anh áo vàng chạy tới lúi húi lượm cam. Vậy là bên hàng quán này người ta bình lựng quá xá. Nào là: Mấy ông thấy không, người ta tốt quá mà, ai nói họ chỉ biết làm mặt lạnh hả. Nào là: Lâu lâu mấy chả làm chuyện coi được quá xá, nhìn số xe để lên báo khen cái cho đã đi bồ. Tám chưa dứt câu lại thấy mấy anh áo vàng lượm cam vừa đủ để… bỏ vô túi quần rồi… rồ ga chạy tiếp ! Ha ha… khỏi kể cũng biết câu chuyện hôm đó nó vui cỡ nào. Ừ mà đến bây giờ khi viết entry này, mình mới sực nhớ, hôm đó chằng có ai - kể cả những người cự nự mấy anh áo vàng hăng nhất - chịu băng qua đường lượm cam tiếp cho bác tài cả (!). Một ngày nọ, tới quán, không chỉ mình mà cả những khách quen khác thấy trống lơ, trống lốc, mặc dù các dãy bàn ken kín người, không ghế trống như xưa nay vốn vậy. Nhìn lên trời, thấy trống hươ, trống hoác. Hoá ra, cây mai hoàng hậu ở góc quán đã bị đốn hạ cho việc chỉnh trang lề đường tự bao giờ. Tiếc ngẩn, tiếc ngơ. Lâu nay thấy vắng, cứ tưởng nó chưa ra hoa. Vậy là từ ông cán bộ bên uỷ ban, đến cha chủ tiệm vàng, bà chủ sạp vải đến thằng cha bán vé số có cái bụng chang bang vì xơ gan cổ trướng cũng bàn tán: Cây này cho hoa nhiều nhứt nghen. Mấy ông nhiếp ảnh tới mùa là ra chụp nhiều lắm. Cha, cây mai này hổng còn coi chừng bà chủ làm ăn hổng bằng trước nghen… Mình bật cười vì cái tính nhiều chuyện của người ta. Hoa cũng chỉ là hoa thôi mà !

Năm tháng qua đi. Quán café bên gốc mai hoàng hậu đã không còn. Bà chủ café bưu điện mở ra nhiều quán mới. Bà này coi bộ cũng giàu dữ. Mua toàn nhà mặt tiền bự bự ở mấy đường lớn không hà ! Mình cũng tới thử mấy quán mới của bà ta. Nhưng để có cảm giác an nhiên, tự tại như quán xưa thì sao khó quá. Cũng đã ghé thử vào quán khác như Hợp phố, như Thiên Nga, như VIP… nhưng tai nghe nhạc xập xình, bàn ghế cứ như đồ giả trang thì liệu có hồn vía nào mà nghĩ ngợi lung tung. Nhìn qua hiên quán thấy vài đọt bằng lăng hoa tím, nhưng tầm nhìn lại vướng víu mấy dây điện chớp tắt xanh đỏ lại thấy buồn bực trong lòng. Tự nhiên thấy hoa đã không còn là hoa đấy thôi !

Đôi khi suy nghĩ vu vơ. Cái thành phố bình an này nắm níu mình vì lẽ gì. Mấy ông anh cũng nói rằng, một nơi chốn không bà con, không thân thích, không họ hàng thì ở hay không ở cũng vậy mà thôi. Nhiều khuôn mặt lướt qua, nhiều kỷ niệm lướt qua… Mình bỗng phát hiện ra những điều lưu giữ trong ký ức mình lâu nhất vẫn là những chuyện hết sức vu vơ, không đâu vào đâu. Như chuyện hoa bằng lăng, hoa mai hoàng hậu bên góc phố chẳng hạn. Hoa chỉ hoa thôi mà, tại sao cứ nắm níu chân người !

3 nhận xét:

TRUONGCONGKHA nói...

Chi Ơi! Chi kể chi cái hoa mà nghệ sĩ nhiếp ảnh từng nổi danh một thời Miền Tây như em nhớ nó thấy mồ. Nhớ Cần Thơ như khóc ở trong lòng vậy đó. Không hiểu sống trên đời làm gì mà moị người cứ lưu luyến nhớ thương rồi xa dần những kỷ niêm...để rồi thây đổi bôn ba hoà nhập ở cái tuổi khó tìm bạn thân tình. Em biêt giờ nầy lòng chi tui cũng cũng sẽ như tơ lòng...gì phải quyết định một sư thay đổi...và rồi sẽ được cái nầy mà mất cái "kia".
Em ở Mỹ cũng vậy thôi...nghề cũng thay đổi...nhưng từ từ cũng đâu vào đó...chỉ đông lại kỉ niệm và quê hương.

TRUONGCONGKHA nói...

Chị ơi em chở chị đi chiêm ngưởng những hàng cây bằng lăng chứ ai mà giờ này chị kể không thấy có thằng em vậy!? quên no rồi nghe.

sakuranbo nói...

hoa chi la hoa thoi ma, nhung biet dau mai mot den hoa cung ko con nhu cai tiem cafe gan buu dien thi buon biet may. Tu nhien nho cay mai va cai nha san o que noi em tan Chau Doc. Gio nha da xay bang betong, khang trang 2 tang lau nhung moi lan ve thay no sao sao i, van thich cai nha san voi cay mai truoc san hon, du van keu op ep...