1. Mớ bòng bong.
Đi London về đã 10 ngày nay. Bà con thấy chủ blog kể chuyện nhặng xị bên ngoài – toàn là chuyện hấp dẫn mà chỉ có dân giang hồ thứ thiệt mới kinh qua – bèn thắc mắc rằng cớ làm sao không thấy đưa lên mạng đặng mà… khoe khoang !
Phù, biết nói sao đây khi đối diện với một mớ bòng bong, bụng dạ đâu mà bờ lốc cốc.
Nhưng giờ thì khỏe rồi. Khai thông mọi thứ.
Sáng nay, chủ blog đối diện trước 3 chọn lựa – mà toàn là những “điểm nóng” – hì hì, chủ blog được “oánh giá” hơi bị quá hớp so với bản thân tự “oánh giá”. Nói thiệt chứ không phải giả bộ khiêm tốn chi mô ! Thế nên, lựa một “chọn lựa” vốn đã “lựa chọn” bấy lâu nay. Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt và sẽ gặp toàn là những chuyện tốt. Ừ, mà tốt đẹp hay không chính là do quan niệm của mình. Rất thích câu nói của cha nội giàu nhất thế giới: “Nếu bạn không cảm thấy hạnh phúc thì đấy là do lỗi của bạn mà thôi”.
2. Ân hận đà muộn rồi.
Cũng trong 10 ngày qua, chủ blog xù đẹp 2 cái hẹn với… bạn giang hồ. Nhưng không về R.G với “bạn gái” cũng không sao. Có điều cái thất hứa với ông Hải thì quả là bậy bạ hết sức. Quả tình là hôm đó tụi nhỏ ở S.G về đầy nhà, bỏ đi thì không được lại thêm công việc dồn đống. Những ngẫm lại, cả đời ông H. chỉ có một hai dịp như thế này. Ổng giận mình thiệt sự. Hôm kia ổng chưởi cho một tràng liên thanh qua điện thoại – vẫn chưa biết ổng giận. Hôm nay, ổng tâm sự hết sức buồn bã, lại không chưởi thề như thói quen của ổng vốn vậy – thì biết là giận thiệt rồi. Mình đâm ra hoang mang quá đỗi. Tối nay nói chuyện với ổng 2 ý: một là chủ blog ân hận thật sự, hai là chủ blog cũng… mừng bởi lẽ ổng có giận thật sự thì chứng tỏ chủ blog có một vị trí trong tình nghĩa giang hồ này chớ ! Nhưng cũng có một bài học nhớ đời.
Đúng là… giang hồ ta chỉ giang hồ vặt !
Đi London về đã 10 ngày nay. Bà con thấy chủ blog kể chuyện nhặng xị bên ngoài – toàn là chuyện hấp dẫn mà chỉ có dân giang hồ thứ thiệt mới kinh qua – bèn thắc mắc rằng cớ làm sao không thấy đưa lên mạng đặng mà… khoe khoang !
Phù, biết nói sao đây khi đối diện với một mớ bòng bong, bụng dạ đâu mà bờ lốc cốc.
Nhưng giờ thì khỏe rồi. Khai thông mọi thứ.
Sáng nay, chủ blog đối diện trước 3 chọn lựa – mà toàn là những “điểm nóng” – hì hì, chủ blog được “oánh giá” hơi bị quá hớp so với bản thân tự “oánh giá”. Nói thiệt chứ không phải giả bộ khiêm tốn chi mô ! Thế nên, lựa một “chọn lựa” vốn đã “lựa chọn” bấy lâu nay. Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt và sẽ gặp toàn là những chuyện tốt. Ừ, mà tốt đẹp hay không chính là do quan niệm của mình. Rất thích câu nói của cha nội giàu nhất thế giới: “Nếu bạn không cảm thấy hạnh phúc thì đấy là do lỗi của bạn mà thôi”.
2. Ân hận đà muộn rồi.
Cũng trong 10 ngày qua, chủ blog xù đẹp 2 cái hẹn với… bạn giang hồ. Nhưng không về R.G với “bạn gái” cũng không sao. Có điều cái thất hứa với ông Hải thì quả là bậy bạ hết sức. Quả tình là hôm đó tụi nhỏ ở S.G về đầy nhà, bỏ đi thì không được lại thêm công việc dồn đống. Những ngẫm lại, cả đời ông H. chỉ có một hai dịp như thế này. Ổng giận mình thiệt sự. Hôm kia ổng chưởi cho một tràng liên thanh qua điện thoại – vẫn chưa biết ổng giận. Hôm nay, ổng tâm sự hết sức buồn bã, lại không chưởi thề như thói quen của ổng vốn vậy – thì biết là giận thiệt rồi. Mình đâm ra hoang mang quá đỗi. Tối nay nói chuyện với ổng 2 ý: một là chủ blog ân hận thật sự, hai là chủ blog cũng… mừng bởi lẽ ổng có giận thật sự thì chứng tỏ chủ blog có một vị trí trong tình nghĩa giang hồ này chớ ! Nhưng cũng có một bài học nhớ đời.
Đúng là… giang hồ ta chỉ giang hồ vặt !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét