Thứ Sáu, tháng 2 29, 2008

LẠNH CẮT DA

Mười ngày bù đầu với DDVN. Tự nhiên thấy, những thành viên tham gia ai cũng... "thiên tài" cả ! He He He ! Có rất nhiều điều tưởng chừng không thể nhưng lại... có thể tất tật ! Và khi dịch chuyển trong vòng xoáy công việc, gặp gỡ người này, người nọ; chuyện này, chuyện kia so ra mới thấy đồng nghiệp, bằng hữu quanh mình đa phần dễ thương lạ lùng.
Chiều nay xem như tạm ổn ! Trưa nay, kéo chị K.C, Th.N, D.L đi Nhà hàng Món Huế. Uh ! Chỉ có ăn uống mới khiến cho mọi người giải tỏa stress và hồi phục tinh thần nhanh thôi ! Bí quyết đó nghen. Thêm một điều: ăn phải ngon, quán phải đẹp, bạn phải hiền ! Giống quảng cáo cái loại bia gì đó quá xá xà xa...
Cũng trong 10 ngày qua, tự nhiên chủ blog lập được một kỷ lục mới. Đi Hà Nội 2 chuyến, chuyến đầu đúng 24 tiếng đồng hồ, 10 giờ sáng ra sân bay TSN, 10 giờ sáng hôm sau có mặt lại rồi. Hôm qua còn kinh khủng hơn, 7g30 bay ra Nội Bài, đến 23h45 đã có mặt lại TSN, lại còn tranh thủ buổi trưa đi chụp hình Văn Miếu Quốc Tử Giám nữa chớ (đó là cách khỏi thuê khách sạn ở một mình có 2 tiếng đồng hồ một cách lãng nhách). Cả hai chuyến Hà Nội lạnh như cắt da cắt thịt 10 - 14 độ C. Chui vô Chả cá Lã Vọng xì xụp bên bếp than hoa nóng ấm, nhưng công việc dồn ứ khiến chẳng thấy ngon. Có điều ghi nhận chủ nhà bày trí bàn thờ quá đẹp với hoa đào, với quả phật thủ, với bưởi đỏ tươi căng bóng. Thấy không khí Tết nhất gì đâu.
Chiều ngày mai lại... bay ra Hà Nội !
Đi đến mức mình thấy ngán ! Không chảnh nghen bà con !

Thứ Hai, tháng 2 18, 2008

QUÀ ĐẦU TUẦN CHO MÈO !


Mèo ta bị dụ dỗ !

Thứ Sáu, tháng 2 15, 2008

VUI BUỒN SÁNG THỨ SÁU


Báo Sài Gòn Tiếp Thị đưa tin sáng nay: chỉ trong ngày khai trương đầu năm (mùng 4 tết), doanh thu của hệ thống FAHASA đạt 1 tỷ đồng. Con số này sẽ tương đương với cái gì đây. Người ta sẽ dễ nhẩm tính quá giá trị của vàng, của xe hơi, của bất động sản ! Nhưng nên nhớ đây là doanh thu của sách. Nghe nói mấy em thiếu nhi dùng tiền lì xì mua sách nhiều lắm; còn mấy ông Việt kiều về nước thì khuân đi nào là: sách lịch sử, văn hoá truyền thống, khảo luận, khảo cứu... Nhẩm hoài mà cũng hổng biết 1 tỷ đồng tương đương mấy cuốn sách. Chỉ biết mấy con số cụ thể có liên quan sự kiện nầy là như vầy: thằng con của chủ blog lấy tiền lì xì mua 2 cuốn sách Lịch sử lớp 11 và 12, bởi vì cu cậu chuẩn bị thi học sinh giỏi môn Lịch sử vào tháng 4 này; sách vừa tái bản của chủ blog mới ra lò nóng hổi có giá 35 ngàn đồng (lên giá thấy sợ, sách ra đợt đầu hồi năm ngoái giá có 25 ngàn thôi). Cái nầy gọi là... "ăn theo sự kiện" để... mẹ con chủ blog "khoe khoang" đầu năm tí xíu ! He he, lượng thứ, lượng thứ !!! Vui !

Cũng theo... tùm lum báo sáng nay thì sự kiện hai thằng bé bị mẹ lột trần, xích vào cây cột đèn khiến chủ blog xốn xang quá đỗi. Bỏ qua sự việc “ngược đãi” của bà mẹ, việc đăng tải tùm lum hình ảnh hai thằng xé mặc độc cái quần xì cứ thấy sao sao. Dẫu cho nó còn bé bỏng, nhưng đã có nhận thức, đã biết tự trọng, đã có sĩ diện, đã biết mắc cỡ trước bạn gái… Bạn bè nó sẽ nghĩ sao đây, nó sẽ bị chế giễu ra sao đây ! Chủ blog thấy hồi nào tới giờ người lớn hay chọc ghẹo con nít theo kiểu… lén lén tuột quần nó giữa chốn đông người. Phản ứng của nó ngay lập tức là đỏ mặt tía tai, giận dữ phừng phừng, đứa nào cũng la hét inh ỏi, có đứa lại bật lên tiếng chưởi thề đầu đời từ hoàn cảnh nầy mà ra. Và người lớn sau đó, ít ai nhận ra lỗi lầm do mình mà ra, hầu như người nào cũng hét ngay lên: sao mầy dám hỗn vậy hả (!). Cũng may chuyện tuột quần đó chỉ trong một phạm vi nhỏ biết mà thôi, chứ chưa đến nỗi phơi bày tô hô trên nhựt trình. Buồn !

Thứ Năm, tháng 2 14, 2008

THÈM ĐI SAPA


(ảnh: H.Giang)

Lang thang trên net, nhìn ngắm hình ảnh về một SaPa chìm đắm trong băng giá mà thấy… thèm đi quá đỗi !

Ước chi giờ này được ngồi trên chuyến xe lửa cà rịch cà tang từ Hà Nội lên Lào Cai; nhâm nhi, nhậu nhẹt, bù khú trong khi tàu cứ chạy qua những ngọn núi, những cánh rừng nhập nhoè trong màn đêm; thảng hoặc những ánh đèn vàng vọt phát ra từ một ga xép nào đó khiến tự dưng lòng người bỗng nhói lên một cảm giác cô đơn cực kỳ dễ chịu, cực kỳ tiểu tư sản !

Ước chi giờ này được lang thang trên đỉnh núi mờ sương của SaPa, tay nắm cái trứng nướng hay bắp ngô nóng bõng lòng bàn tay.

Ước chi….

Ước chi….

Thèm đi quá chừng chừng !

Thứ Ba, tháng 2 12, 2008

HAPPY BIRTH DAY TO... "TUI" !


4 giờ sáng lên xe về Toà soạn. Dọc dường ghé Mekong Rest Stop ăn vội vàng một tô gì đó chẳng nhớ, uống vội vàng một ly café. Vậy là bắt đầu một ngày túi bụi với vô vàn những thứ linh tinh lang tang liên quan đến chuyến đi sắp đến. Bạn bè réo, đồng nghiệp gọi, khách hàng níu áo. Trời ơi, giá mà tôi có ba đầu sáu tay. Nhìn quanh thấy sếp, thấy đồng nghiệp cùng đi với mình lại đang ước ao giá mà có sáu đầu, chín tay. Hà hà… Vậy thì phải cố thôi. Trong bộn bề công việc, tự dưng lại… tự hào quá đỗi vì tờ báo của mình làm được quá nhiều điều tưởng chừng là không thể. Thế nên, không than mệt nữa. Ráng mà giải quyết thêm một mớ công việc cho khách hàng.

Còn điều được thì nhiều lắm: là tên lính đầu tiên được sếp lì xì lấy hên đầu năm (do nhanh chân, lẹ miệng… hì hì); thằng bạn luôn miệng “em hả” cũng lì xì luôn (tên này vốn hào phóng và luôn tốt bụng với bạn bè, hổng phải căn cứ theo phong bao lì xì nghen V.H); trưa ghé Nhà xuất bản rinh chồng sách Dấu xưa Nam Bộ vừa được tái bản, chữ ký đầu tiên của năm Tý là chữ ký lĩnh nhuận bút sách mới đã tỷ chớ; về lại Toà soạn thì Phòng phát hành rủ nhậu đầu năm; tối về ghé Mekong Rest Stop kiếm cái bỏ bụng, làm quen với tay bếp trưởng có biệt danh Huy Bắc Kỳ (he he… em mình hổng chịu tính tiền, bảo là lâu lâu mới có dịp đãi chị !), 10 giờ tối về đến phà Bình Minh thấy xe kẹt một hàng dài đến 10 km, lấy Thẻ nhà báo hươ hươ cho xe chạy trái chiều một mạch… Thoát ! Quả là một ngày xuất hành quá may mắn.

Sực nhớ, hôm nay là ngày sinh nhật mình (!). Tên “bạn gái” chưng hửng: “Ủa sao H. lại quên mất tiêu ngày sinh nhật của H. vậy ta”. Hà hà… thì “bạn gái” cũng đang tẩu hoả nhập ma như “bạn trai” đây nè. Vậy nên, bỏ qua tất cả. Trong điện thoại có đúng 3 tin nhắn liên quan đến ngày sinh nhật:


1. “VMS-MobiFone xin gởi những lời chúc mừng tốt đẹp nhất nhân ngày sinh nhật của Quý khách”
2. “VMS-MobiFone gởi tặng 150 ngàn đồng nhân kỷ niệm sinh nhật của Quý khách trong thông báo cước của tháng sinh nhật Quý khách”
3. “Nhân ngày sinh nhật Quý khách, chương trình Kết nối dài lâu xin chúc mừng và tặng Quý khách 5 điểm thưởng”

Chỉ vậy mà thôi !

Và bây giờ thì : Happy Birthday to… “tui” !

Chủ Nhật, tháng 2 10, 2008

TÂN NIÊN BLOG


Năm nay có một cái Tết nghỉ ngơi đúng nghĩa. Ăn - ngủ - dán mắt lên màn hình tivi hoặc computer. Và như vậy cũng đồng nghĩa với việc không có chút chi bản sắc, phong vị Tết xưa.

Mà hình như đối với chủ blog thì khái niệm nghỉ ngơi coi bộ hơi xa xỉ. Bằng chứng: ăn nhiều quá - bị viêm họng, ngủ trưa nhiều quá - bị nhức đầu... Và giờ đây khi ngồi... khai phím mừng Tân niên thì chủ blog ở trong tình trạng mắt long lanh, má đỏ bừng vì... đang hâm hấp sốt (!).

Thế mới biết, làm việc chưa chắc đã khổ, nghỉ ngơi nào đã sung sướng gì đâu.

Vậy nên, chủ blog chúc anh chị em thân hữu, bạn bè gần xa một năm mới: công việc đầy tràn, tiền bạc tùm lum, hãy tranh thủ nghỉ ngơi, an lạc trong chính vòng xoáy nhộn nhạo của đời mình nghen !

Thứ Sáu, tháng 2 08, 2008

ANH CHIẾN, CHỊ BIẾT


Năm nay coi bộ anh Khoa Chiến nhà ta ăn Tết vừa lớn, vừa vui. Đầu năm mở mail thấy một tạp bút của ảnh. Đưa lên đây cho bà con cùng đọc mấy ngày Tết. (người đang lui cui trong ảnh là chị Biết)


QUÀ QUÊ

* NGUYỄN KHOA CHIẾN

Chồng đi làm ăn xa nhà trên trăm cây số. Vợ sống ở Xứ Dừa, cũng là vùng quê kiểng. Mỗi năm, cứ những ngày giáp Tết, vợ lại trông ngóng chồng về. Không gì, cũng chỉ để góp một tay sửa soạn nhà cửa đón chào năm mới... Nhưng có lẽ điều đáng nói nhứt là được cùng chồng tranh thủ thời gian mang chút đỉnh quà quê đi thăm mấy người bà con ở thành phố, tức Sài Gòn, gọi tắt theo kiểu gọi người miền Tây Nam bộ.

Năm nay cũng không khác. Vợ chồng đã "a lô" trước cho nhau ngày giờ lên đường. Vậy là vợ ở nhà sắp sẵn các thứ cần đem theo. Còn chồng, cuối năm lu bu, xong công việc thì đã cuối ngày, vẫn ráng vượt đường xa về nhà ngay trong đêm để kịp được giờ "G" sáng hôm sau. Vợ đón chồng, ái ngại: Mệt không anh, hay là nghỉ một ngày rồi đi. Chồng thông cảm: Mệt nhưng đi được, không đi, sợ không đủ thời gian... Vợ thấy ấm lòng, thầm vui trong mắt, không biết giấu niềm vui ở đâu, cứ đi quanh dòm mấy món quà quê coi đã đủ chưa. Ý là "nàng" đã "khôn hồn" gởi trước một số thứ cồng kềnh (như mấy chậu bonsai) theo xe dịch vụ cho "chàng" đỡ cực. Quà quê chẳng đáng gì: vài chục bánh phồng bánh tráng, ít chai nước màu (dừa), mấy keo mắm tép, bốn năm cặp bưởi da xanh đặc sản... Rồi vợ chồng rủ nhau đi ngủ sớm đặng sớm mai lên đường có thể về kịp trong ngày.

Tiếng là ngủ nhưng chàng cứ chập chờn mê mê tỉnh tỉnh. Nôn nao như thuở còn thơ nằm chờ sáng để vinh dự được bưng mâm lễ vật đơn sơ nhưng ăm ắp nghĩa tình theo cha đi chúc Tết thầy. Nàng cũng chẳng hơn gì chàng, thao thức vì nỗi lo chiếc xe gắn máy của chồng đèo vợ có cộ hết những món quà quê lỉnh kỉnh để thượng lộ bình an. Để rồi chưa tới 4 giờ sáng vợ chồng đã lồm cồm thức dậy. Vợ chồng cùng nhau coi lại xe cộ và sắp xếp đồ đạc lên xe đến lúc vừa bụng, rồi châm bình trà nóng cùng ngồi nhâm nhi ít phút trước lúc lên đường khi chưa tỏ mặt người.

Trời lạnh nhưng lòng thấy ấm khi nghĩ chỉ vài tiếng đồng hồ tới vợ chồng được tận tay trao quà quê cho mấy người bà con xa xứ. Và còn ấm hơn, một cái ấm dịu ngọt, khi sực nhớ ra đã lâu vợ không ôm eo ếch chồng trôi trên một quãng đường dài như một cuộc du ngoạn vừa lạ vừa quen. Chồng vợ thầm biết ơn nhau dù có lúc vòng tay ôm nàng nới lỏng vì...mắc cỡ khiến chàng phải (khoái trá) nhắc chừng.

Phải, gọi là cuộc du ngoạn vừa lạ vừa quen chắc cũng không ngoa. Thì cứ nhìn hàng đoàn xe gắn máy chen chúc nhau trên quốc lộ ngược xuôi về thành phố có lúc muốn nghẽn đường rồi đoán thử tâm trạng của bao con người đang ngược xuôi ấy. Này nhé, lúc đi lên, thì xe từ thành phố đổ ngược về nhiều, có bao người trong đó đang tranh thủ "dọt" về quê để kịp cúng rước ông bà và kịp quay lên, có bao người tha hương kiếm sống đang quày quả trở về trong sự ngóng chờ ấp iu niềm hy vọng của người thân... Còn lúc đi về, trong số những người đi ngược chiều với mình, ai trong họ cũng là người mang quà quê đi chia xẻ, ai trong họ cũng đi cả vợ cả chồng như mình... Có lẽ cái sự đoán tâm trạng ấy mười phần sai hết chín, nhưng không hề gì, bởi biết đâu nhờ vậy, đường dài dằng dặc bỗng trở nên... ngắn ngủn!

Cũng không ngoa khi vợ chồng ghé nhà chị Ba Kim (chị bà con bên vợ) mà Tết trước mình cũng ghé tặng quà. Chị đã hơn 70 tuổi, xa Xứ Dừa thuở còn thơ ấu, một đời sống ở Sài Gòn, nhưng càng về già càng đậm nỗi nhớ quê. Thêm một tuổi, chị chẳng mấy khác trước: mắt vẫn mờ, gối mỏi tay run. Chỉ có khác, trong đôi mắt mờ ấy ánh lên niềm vui khó diễn tả khi năm nay chị được ăn Tết đầm ấm bên đứa em trai từ Mỹ trở về mà vợ chồng bất ngờ được gặp. Anh chỉ là em nuôi nhưng cư xử như em ruột. Trước khi về nước, ảnh đã kịp lo một nơi ăn chốn ở tươm tất hợp với tuổi già của chị. Quà quê của vợ chồng đứa em dành cho chị cũng chẳng khác trước: một cặp bưởi da xanh, vài chục bánh tráng bánh phồng, một chai nước màu dừa, vậy mà năm nay dường như quyện hương vị lạ : nguôi ngoai nỗi nhớ quê pha lẫn sự nguôi quên nỗi niềm cô quạnh.

Bởi vậy, cấp tập cả ngày trời đi chia xẻ quà quê đến 9 giờ tối mới về tới nhà mà vợ chồng hỏi nhau có mệt không thì ai cũng bảo không. Nói dóc. Chẳng qua là nói cho nhau yên tâm. Nói không mà buông ra là ngủ say như chết. Nhưng là một cái chết sướng -mãn nguyện, thanh thản và an lạc. Bởi vậy, bỗng muốn hét lên một cái cho đã : Cảm ơn quà quê!
N.K.C

HỚN HỞ VỀ QUÊ

Xe đậu bên này sông Rạch Ráng, cả nhà qua phà, giá rẻ đến không ngờ 500 đồng/người. Coi bộ cha hớn hở hơn con à nghen !

Thấy khạp dưa cải mà bắt thèm nồi thịt kho

Mua ổ bánh mì lót dạ đã

Tết bán mắc thấy sợ, hột vịt nhỏ xíu mà 20 ngàn một chục ! Mua 20 hột kho một nồi cho đã thèm

Thịt heo 50 ngàn/kg, bà bán hàng gạ gẫm - mua bốn năm ký ăn mới đủ ba ngày Tết cô ơi ! Ừ, mua thì mua !

Về tới nhà, chế Ba cho một mâm kẹo chuối. H. cười tỏn tẻn y như hồi còn nhỏ nhít.

Vợ chồng thằng Biên năm nay biết đổ bánh bông lan, giỏi dữ ta !

Ba má hổng biết uống rượu nghen anh Tư !

Từ trái qua: em chồng, chị chồng, chị dâu và chủ blog
Bên cạnh dĩa gỏi chuối cây là ơ cá kho quẹt ngon dã man !

Thằng nhóc này kêu chủ blog là... bà thím ! Woa, nghe già tản thần hồn.

Chủ blog đang xắt chuối cây. Hồi mới về nhà chồng, đang cố lấy điểm, chủ blog còn đảm đang hơn vầy nhiều.


VỀ QUÊ CHỒNG ĂN TẾT


1. Hình như có đến hơn 2 năm rồi tôi không về quê chồng. Có quá nhiều lý do để tôi biện bạch trong quãng thời gian đó. Hết công việc nhiều, đến bận bịu, hết cất nhà mới, lại nại rằng ba má chồng vẫn hay lên ở với mình đó thôi… vân vân và vân vân. Có điều những điều tôi viện dẫn ra vẫn không phải là điều tôi nghĩ.

Tôi là một đứa yêu mảnh đất Nam bộ đến cực đoan. Mảnh đất này hiển hiện thô ráp, hồn hậu theo một góc nhìn của tôi. Như chuyện quê chồng của tôi vậy. Đã gần 20 năm, vậy mà tôi cứ nhớ như in cái ngày lóc cóc theo H. về quê. Tàu đò chỉ ghé đầu bờ Kinh Kiểu Mẫu, tiền trong túi thì lúc nào cũng vơi, mà nếu có tiền cũng chẳng có đò ngang đò dọc như bây giờ để thuê. Cả hai đứa dò dẫm trên bờ kênh trơn trợt, H. xách dùm tôi đôi dép mà cứ nhìn trước ngó sau để người quen không thấy. Ở xóm quê bên bờ Kinh Già Dong đó, lần đầu tiên tôi biết nấu một nồi cơm cấy to đùng cỡ 20 lon gạo, biết băm mắm sặt để chưng, biết giăng lưới, biết bơi xuồng ra ruộng hái rau… Còn nhớ, mấy bà chị chồng cứ xót xa một nỗi rằng, rồi đây thằng em trai mình lấy một con nhỏ làm báo tối ngày chỉ biết lẹt xẹt đầu này đầu kia làm vợ thì liệu nó có biết nấu ăn, có biết làm công chuyện nhà hay không ? Vậy nên, mỗi khi về quê là tôi bị thử sức quá mức. Tỷ như chuyện nạo dừa làm bánh, trái dừa bung thì to đùng, tôi vật lộn hè hụi với nó thiếu điều bị té bật ngửa năm sáu bận mới lột hết được lớp vỏ dày cui bên ngoài. Hoặc tỷ như chuyện gặp đám tiệc ngồi vút giá đậu xanh, trời chưa tỏ mặt người, muỗi bay rợp trời thiên là tôi phải hè hụi ra cầu ao ngồi lượm sạch từng miếng tro trấu, từng cái rễ rối bời. Rồi chuyện nấu những nồi chè trôi nước cỡ chừng 200 viên, đổ bánh xèo thì phải xay cỡ 5 ký bột, đổ bánh bông lan phải tính bằng từng đêm… Về ngay mùa chụp đìa thì xem như ngày này qua ngày nọ bắt cá, làm cá luôn tay. Được cái đám em chồng, cháu chồng lúc nào cũng vây quanh phụ hợ hai vợ chồng tôi. Hồi đó, tụi nó hồn nhiên và dễ thương đến lạ lùng. Tôi nhớ như in căn nhà của ba má H. lúc đó, cái chái bên hè nhà vốn là gian bếp, có đặt bộ ván ngựa là nơi trú ngụ của tụi tôi. Má chồng tôi cứ hỏi sao tụi tôi không vô buồng mà ngủ. Nại lý do nầy kia, nhưng cái chính nhất mà tụi tôi giấu biệt là có ngủ ở đó thì tới lúc 5 giờ sáng tôi mới có thể nhờ H. chắt nước dùm nồi cơm cấy to đùng, mới nhờ H. cùng tôi đi gỡ dùm tay lưới lấy cá về kho. Chuyện nhờ vả chồng kiểu này phải giấu biệt vì chị em bạn dâu của tôi thì giỏi vô cùng. Họ làm tất tật có thấy nhờ vả ai đâu. Mà hồi đó cá tôm trong đìa nhiều vô kể. Vợ chồng tôi giăng một tay lưới rách bươm mà một đêm phải đi gỡ 3, 4 bận không thôi cá dính nhiều cuốn lưới mất tiêu. Còn chuyện dính rắn thì nhiều vô phương, chuyện H. thấy rắn quăng luôn tay lưới bị mấy thằng em càm ràm xảy ra như cơm bữa. Hai mươi năm trôi qua mà tôi vẫn nhớ như in nồi canh rau tập tàng nêm mắm, mớ cá sặt kho quẹt trong cái chảo đen thùi lùi bị sứt một cái quai. Nhớ cả cách má chồng tôi nhổ mấy bụi môn nước đem vô nấu cháo với lươn và cũng nêm vô chút mắm. Ông anh chồng thì hay kiếm mớ cá rô mề cho chồng tôi nướng lửa than chấm muối ớt. Và tôi nhớ cả những đêm mưa sụt sùi, nằm trên bộ ván trong chái bếp mà nghe bolero, nghe cải lương, nghe riết cái băng cassette nhão nhề. Mảnh đất Nam Bộ đối với tôi là như vậy, hạnh phúc trong hiện tại; chẳng ưu tư, suy nghĩ về một ngày mai.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua. Đám em chồng, cháu chồng ngày một tấn lên. Đứa trụ lại, đứa bỏ xứ ra đi. Những khi giỗ chạp về quê đã không còn thấy đông đủ như xưa. Nhà có đám tiệc không thấy mấy đứa em bạn dâu làm bánh khéo như mọi năm. Độ chừng 10 năm trước, tụi nó bỏ quê ra chợ bán buôn. Da trắng hơn, vòng vàng nhiều hơn. Giỗ chạp thấy tụi nó xách lủ khủ bánh tây, nước ngọt về, ăn nói rổn rảng. Chợt thấy lòng đắng ngắt chứ chẳng thấy vui sướng gì. Xóm quê lần hồi cũng khác. Cá tôm không còn như xưa. Nhà trong quê mà bắt đầu phải sắm ống khoá, trồng được cây xoài cũng phải mua miếng lưới ví xung quanh. Cảnh quê mỗi ngày mỗi khác, con cháu lần hồi bỏ xứ ra đi. Ba má chồng tôi theo đó cũng già xọm đi theo năm tháng. Và tôi cũng không còn cái háo hức về quê. Tôi cứ muốn giữ nguyên vẹn cái ký ức đẹp về mảnh đất Nam bộ như tôi từng cảm nhận thưở ban đầu.

2. 29 Tết năm nay, vợ chồng con cái quyết định có bận rộn cách mấy cũng phải về quê. Biết một hai năm nữa cuộc sống rồi sẽ ra sao. Chạy xe một mạch tới Rạch Ráng đã thấy thằng em chạy đò ra rước. Đi ngang Lung Trấp, thấy lau sậy mịt mùng, nhà cửa chênh vênh, tự dưng thấy nhớ bà Ba Phó hồi còn sống quá đỗi. Một bà già Khmer nghèo đến cùng cực, bà Ba hay qua nhà ba tôi làm chuyện này chuyện kia, đổi lại ba mẹ tôi dọn cơm ăn tươm tất và không quên cho bà Ba một xị rượu. Vậy là bà Ba mãn nguyện lắm. Hay chuyện ông Bảy Tiền, nhà không giàu có gì mà cách đây độ chừng 15 năm ông Bảy đã từng bán mấy công ruộng để lấy tiền mua cái máy hát nghe chơi. Chiều chiều ông Bảy lót miếng vải nỉ non ở đầu mũi ghe để làm chỗ đặt cái máy hát, vậy rồi ổng chèo ghe từ đầu kinh đến cuối kinh mở cải lương ong óng cho hàng xóm nghe khính ! Mỗi lần vậy, ý chừng thấy trái tai, chướng mắt ba tôi chưởi ổng tắt bếp. Năm nay về thấy ổng mới cất được căn nhà tường độ chừng trăm ngoài triệu. Nghe nói ông Bảy Tiền mới gả đứa con gái cho Đài Loan. Cũng mừng là thằng rể này không đui què mẻ sứt, cũng không già cắp thùng thiếc. Ngon hơn nữa, thằng rể Đài Loan cũng nhậu không thua gì ông Bảy, xỉn lên rồi nó cũng la lối nhặng xị, được cái nhờ ngôn ngữ bất đồng nên coi như là hổng phải nó… chửi ông già vợ ! Ông Bảy Tiền lúc nầy coi bộ còn chảnh hơn hồi bán ruộng lấy tiền mua máy hát nữa không chừng.

Thằng em út đã về quê, vợ chồng thằng cháu đã sắm chiếc ghe bán tạp hoá trên sông, nghe đâu dịp Tết bán được 5, 6 triệu mỗi ngày. Vợ chồng anh Tư - vốn rặt ri nông dân và quyết chí sống chết với mảnh vườn hương hoả - chuẩn bị cất nhà mới. Bà chị dâu đang vừa đặt rượu bán tết, vừa may đồ cho hàng xóm vậy mà thấy vợ chồng tôi về đã xăng xái đi bắt gà nấu cháo. Biết ý chồng tôi, chị Tư làm luôn mớ cá sặt làm một chảo kho quẹt mặn quéo lưỡi. Đốn cây chuối, mài cây dao bầu bự chảng để xắt chuối cây làm gỏi tự nhiên tôi thấy nhớ cảnh nhà hồi tôi mới về làm dâu đến nao lòng. Đám em chồng, cháu chồng hồi đó giờ đứa nào cũng con cái đùm đề. Cũng cảnh lao nhao soạn đồ Tết, lì xì Tết nhưng nghe tụi nó kêu toàn là ông cậu, bà mợ, ông chú, bà thím mà nghe thắt cười. Ba má tôi lúc này coi bộ cũng khoẻ hơn nhiều. Tối đi lên nhà chế Ba, ba tôi cũng xuống xuồng đi cùng coi bộ tỉnh tuồng lắm. Má chồng tôi bảo: “Ông thầy nói với má rồi, qua được tuổi 79 là khoẻ ru. Hồi đó ông lụi xụi quá, má bắt lo đủ thứ”. Lên nhà chế Ba, thấy vợ chồng thằng Biên lúi húi đánh trứng đổ cho một ảng bột đổ bánh bông lan; chế Ba thì xào một chảo mứt chuối, gừng to đùng. Mới 5 giờ sáng ngày 30 Tết mà trong nhà đã thức giấc chộn rộn. Bước xuống ghe tạp hoá của thằng mở hàng ngày cuối năm. Thấy nó bán đủ thứ, mua bịch hột dưa, mứt bánh và cả mấy bịch thèo lèo cứt chuột. Thằng cháu ghẹo: “Năm nay nội ăn Tết lớn ha”. Soạn chiếc xuồng ra chợ huyện chen lấn nhau mua thịt, mua hột vịt về kho nước dừa, má nói có khạp dưa cải ngon lắm; lại nghe H. nói ngoài bờ đìa anh Tư trồng khổ qua tốt dữ, vậy thì mua thêm ký thịt về nhồi nồi canh.

Cứ như hiển hiện không khí ngày xưa. Hình như cái không khí đó, cái căn cơ từ gốc rễ ruộng đồng đó đã khiến ba má tôi tỉnh tuồng lên rất nhiều. Ba má tôi nói chừng nào tôi đi nước ngoài về sẽ lên chơi. Ba tôi coi bộ vui nhứt, ổng nói thấy con cháu được vậy là ổng mãn nguyện rồi. Lại nhớ hai đứa em dâu đang rã gánh, phải chi tụi nó cũng cố công bám đất như vợ chồng anh Tư, khổ một chút mà hạnh phúc vui vầy. Đằng này ... Thiệt tình là vừa buồn vừa giận tụi nó hết sức !
Tối Mùng Một Tết

Thứ Bảy, tháng 2 02, 2008

TẤT NIÊN

Cũng như thông lệ hàng năm, tiệc Tất niên đã mãn cuộc tăng 2 tại trụ sở văn phòng. Với rượu, với ly chén ngổn ngang, với tiếng ghita bập bùng...

Cũng như thông lệ, tiệc năm nào cũng vui, cũng tưng bừng và cả chuyện ai ai cũng được… ăn ngon, mặc đẹp ! Hi hi. Mr Châu nhận xét: “Bộ năm nay có gì vui hay sao mà TN ăn Tết lớn quá”. Chủ nhà chưa kịp nói câu nào thì khách đã tới tấp trả lời thay: “Trời, dzậy mà lớn hả. Mọi năm còn hoành tráng hơn kìa”. Hà… Hà… Cái này là thiên hạ nói chớ hổng phải… chủ nhà nổ nghen. Chủ nhà mà chịu nổ thì… nổ cỡ pháo đại ai mà chịu đời cho thấu (!).

Tối qua, lên phát biểu mở màn có phần lúng túng, va vấp. Chỉ vì, tự dưng lúc đó thấy hiển hiện những sự kiện của cả một năm qua. Có nhiều người mới đến mà cũng có quá nhiều người ra đi. Mỗi một người ra đi lại có một nỗi niềm riêng, một thân phận riêng. Những điều trọn vẹn của những buổi Tất niên 8 năm qua cứ như là một giấc mơ, không bao giờ lập lại được nữa.

Sáng nay, ngồi giở lại “chuyên đề” ảnh Tất Niên của 8 năm trời. Trong ảnh toàn là những nụ cười hết cỡ. Của hết thảy anh em văn phòng, của các đồng nghiệp, của các nhà văn, nhà thơ, của những thân hữu… Đằng sau mỗi tấm hình là tôi lại nhớ như in từng câu nói lúc đó, từng giai thoại lúc đó. Nhìn nụ cười trong ảnh nhưng sao mắt mình lại nhoè đi !

Lần đầu tiên, cảm nhận được cái buồn da diết của bài Happy New Year !
http://vnthuquan.net/nhac/loinhac.aspx?tuaid=755&nhacsiid=243&casiid=2

Thứ Sáu, tháng 2 01, 2008

QUÀ CHO TÔI, THÚ VUI CỦA TÔI ?

Báo chí sáng nay lại loan tin về chủ sở hữu chiếc Rolls Royce màu xanh diệp lục với giá 1,32 triệu USD (giá xuất xưởng 486.360 USD). Tôi chẳng chú ý lắm đến những chi tiết mô tả chiếc xe như nạm vàng thật, ốp gỗ óc chó, bọc da lộn… vân vân và vân vân. Chỉ chú ý đến hai chuyện: bà D. cho biết tất cả các xe của bà sở hữu đều mang biển số của Bình Định xứ nhà mặc dù bà đang ở đất Sài Thành, chiếc Rolls Royce nầy có số cực đẹp 77L – 7777 ! Chuyện thứ hai lại là thú vui của bà D. Hãy nghe bà tâm sự: “Tôi muốn mua cho mình một món quà có giá trị. Cả đời tôi chưa có thú vui nào ngoài việc thưởng thức ô tô”. Cần biết thêm, dù giàu là vậy nhưng bà D. chưa bao giờ đi nước ngoài và rất sợ đi máy bay.

Ngồi nhâm nhi cà phê sáng, đọc đi đọc lại mẩu tin nầy mà bật cười thú vị. Tự dưng lại suy ngẫm vậy thú vui của tôi là gì ? Và liệu khi mình tự đi mua quà tặng cho mình thì liệu mình sẽ chọn cái gì đây ? Tôi thì khác bà D. rất thích đi máy bay và lại không hề biết đi xe máy nói chi đến chuyện chạy xe hơi. Vậy nên, tự thưởng cho mình chiếc Honda@ hay SH hả - xưa rồi Diễm; tự thưởng cho mình chiếc Lexus ư - sức mấy bồ Tèo ! Làm sao bây giờ - chẳng lẽ tự thưởng cho mình chiếc chuyên cơ !!! Ha Ha Ha…

Nói chơi cho vui vậy thôi. Chứ suy ngẫm một cách nghiêm túc thì liệu có ai tự nghĩ đến việc sẽ tự thưởng cho mình một cái gì đó, tự hỏi mình liệu thú vui của mình là gì ? Và sau khi hỏi sẽ là dám thực hiện điều đó !

Hôm qua là một ngày bận rộn đến tận 10 giờ đêm. Nấu một tô canh cá khoai cực ngon, tiêu cay xé, chuẩn bị ăn thì nghe 2 cú điện thoại một của đối tác, một của sếp, và sau đó là vô số cuộc gọi khác. Chị Tô rên rỉ qua điện thoại: “Tui đang vật lộn với cái logo của bà nè. Bà có biết là 28 tết tui phải quảy balô qua xứ sương mù không. Nhà có 4 người mà ăn tết 3 nơi”. Xúi chị Tô trốn qua Pháp ăn Tết với bé Nhí nhưng đừng cho sếp biết. Hi hi. Kết cục làm được nhiều việc cho chuyến đi sắp đến của Toà soạn và đồng nghĩa với việc túi bụi với cả núi việc và sẽ không biết Tết là gì. 11 giờ đêm bụng đói meo, uống tạm 1 ly sữa. Chồng hỏi: Ủa, vậy mình kiếm tiền để làm gì ? Câu hỏi tưởng là dễ nhưng lại quá khó để tìm câu trả lời ! Dứt khoát tôi sẽ tính sổ cuối năm với bản thân tôi.