Chắc hẳn sẽ có người bảo, mới thứ Hai đầu tuần mà tôi đã đem mấy chuyện… “thiếu tế nhị” ra mà nói (!). Khổ nổi, cái chuyện “thiếu tế nhị” nầy tôi và các bạn tôi đã và đang bàn một cách… hứng khởi từ ngày Chủ Nhật tươi hồng hôm qua !
Chuyện khởi đầu từ cú phone của bác Đ.N.K ngoài Đà Nẵng – bác ta cứ lầu bầu mãi chuyện báo ta cứ mãi đăng chuyện “thiếu tế nhị” khiến cho đề tài bão lụt của bác không còn đất sống. Tôi trợn tròn mắt lên bảo với bác: “Trời ơi, chuyện i… chuyện đ… của cả một dân tộc mà ông cho là nhỏ nhặt hử”. Bác ta phản biện ngay: “Vậy chớ hồi đó thế hệ của em có bức xúc vì chuyện i… chuyện đ… như tụi con nít bây giờ hay không ?”. Hà hà, hỏi vậy là bác Kh. đụng chạm vô quá khứ một thời của tôi rồi. Tôi nhắc bác Kh. nhớ, những năm tôi và bác Kh. mài đũng quần trên ghế nhà trường (văn mẫu hay nói vậy) lại rơi ngay thời điểm bao cấp. Buổi sáng tụi tôi đến trường với cái bụng rỗng không, không sữa, không bánh mì, không cơm tấm, không ốp la… như tụi nhỏ bây giờ. Ấy vậy thì bao tử, thì quả thận lấy nguyên liệu đầu vào nào để mà hoạt động đây. Thế nên, nhà xí trong trường học đã trở thành một hạng mục… không bao giờ được sử dụng vào thời đó. Lại nhớ, hồi đó có một câu chuyện tiếu lâm nói về cuộc thi vẽ tranh biếm hoạ, vẽ sao lột tả cho được cái đói, cái thiếu ăn một thời. Những bức hoạ đại loại vẽ những bộ xương di động, những gương mặt y như Xô ma li, y như năm 1945… đã phải nhường ngôi cho bức ký hoạ bút sắt cô đọng hình ảnh… một cái hậu môn đã bị máng nhện chăng đầy (!). Bác Kh. nghe tôi nói vậy đã cười kha kha và hết… xì chét tự lúc nào.
Cũng liên quan đến chuyện “thiếu tế nhị”. Hổm rày, có một vài đồng nghiệp rất quan tâm và hưởng ứng đến câu chuyện “thiếu tế nhị” của báo tôi. Uống cà phê sáng, bác H.T nói: “Coi bộ cái nầy nói trúng khía anh rồi đó”. Nhưng cũng có vài đồng nghiệp khác bĩu môi mà rằng “Chuyện i… chuyện đ… mà cũng bì đặt đòi đưa lên nghị sự quốc hội”. Tất cả đều phản ánh những vấn đề nóng bỏng - Báo chí hiện đại nên đề cập cái gì ? Quốc hội nên bàn chuyện gì ? Thế nào là lá cải, thế nào là không lá cải ? Thế nào mới thành chuyện đại sự ?
Mở trang BBC ngày hôm nay thấy đủ thứ chuyện thuộc hàng… khủng như: Musharraf bắt phe đối lập, Bà Rice đàm phán ở Jerusalem, Lãnh đạo Đảng đối lập Nhật từ chức, Belarus tổ chức hội nghị cộng sản quốc tế… mềm hơn một chút lại có: Các nhà văn Hollywood đình công, Trái chuối nướng trên đất Rạch Giá… đề tài mà một số nhà báo VN cho là lá cải cũng có luôn: Vàng Anh trên báo Việt, báo nước ngoài… với vô số links.
Vậy nên, hơi đâu mà bàn cãi, hơi đâu mà định nghĩa, mà để tâm. Chỉ biết, tôi thích nấu ăn, tôi nấu ăn khá ngon. Thực đơn mỗi ngày cho thằng con tôi lẽ dĩ nhiên khác với hồi đó, đủ chất (dĩ nhiên), dư đạm (những bà mẹ lo âu thái quá cho con thường gây hại cho con). Nhưng nó vẫn nhất quyết không ăn sáng, không phải mẹ không cho tiền, không phải vì để dành tiền làm kế hoạch nhỏ (một chuyện hết sức hình thức trong trường học xứ mình) mà chỉ vì… nhà vệ sinh trong trường quá dơ (!). Cuộc sống là vậy đó các đồng nghiệp ơi !