Khi viết lách tôi không cưỡng nổi việc bộc lộ cảm xúc thật của mình. Có khi vừa viết vừa nhăn nhó - nhất là khi buộc phải viết theo chỉ đạo từ xa; vừa viết vừa tủm tỉm cười - nhiều à nghen, tôi vốn là ngươi ưa cà rỡn, giỡn chơi mà; vừa viết vừa... khóc, nước mắt, nước mũi tèm lem - cũng nhiều luôn, mà bài nào viết có khóc y như rằng được khen quá xá !
Có điều chưa bao giờ tôi lâm vào cảnh vừa viết vừa... mắc chưởi thề như chiều nay ! Tiếc là tôi không phải đàn ông. Cùng lắm cũng chỉ lẩm bẩm "má mày" , lại còn phải nói nhỏ xíu không thôi... lính nghe được, nó phê bình sếp không văn hóa thì thậm nguy.
Vậy nên cứ ấm ức trong bụng. Lại lẩm bẩm... "má mày" !
Khi nào hết "mắc chưởi", tôi sẽ nói rõ hơn vụ này !
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét