Chủ Nhật, tháng 5 17, 2009

"NHƯ CHƯA HỀ CÓ CUỘC CHIA LY"

Vẫn như ngày xưa phải không Khả !

Chỉ khác là nụ cười !

Và hoa !

Thêm một nụ cười nữa !

Thêm một vòng ôm !

Và cũng thêm một vòng ôm nữa nè !

Nhà thơ Lê Chí quả là … chí lý khi bật ra một câu “Như chưa hề có cuộc chia ly” khi thấy mọi người đón chào chú Khả trở về “mái nhà xưa”.

Vẫn những khuôn mặt như ngày đưa tiễn cách đây hơn năm rưỡi. Anh Đính, anh Kim, anh Phù Sa Lộc, rồi Trang, Dũng, Tấn, Lợi, chị Ba, anh Nguyên, Kiên…Vẫn những món ăn “thương nhớ đồng quê” xưa cũ. Như canh rau tập tàng, như cá kho tộ, rồi những con mực ngọt lừ, những con cua đỏ au…

Nhưng không còn nước mắt nghẹn ứ ngày nào. Không còn cảnh em Trang buồn xo, chị Ba thì than thầm khi một mai văn phòng vắng bóng cái bộ dạng lăng xăng, te tái đặc trưng của chú Khả.

Câu chuyện thì vẫn như ngày nào. Mọi nguời đã cười thắt ruột khi thấy chú Khả la lên đầy cảm thán: “Sướng thiệt nghen. Về đây mình nói gì ai cũng hiểu. Mà ai nói gì mình cũng hiểu tuốt luốt luôn”.

Thấy giọng điệu nói cười của Khả, thấy cách hắn đã biết trào lộng về tất thảy mọi thứ mình cũng an tâm phần nào. Những khác biệt văn hoá, những cú sốc hội nhập xứ người hình như Khả đã biết… “chung sống”, biết chịu đựng rồi.

Tự dưng tìm lại cảm giác như ngày xưa vậy !

Có điều mọi người cứ tập trung sự chú ý vô… “Việt kiều” nên quên mất có một kẻ khác cũng đang kêu thầm trong lòng “Như chưa hề có cuộc chia ly” đây nè !

Trong thoáng chốc cái chật chội, cái nóng bức, cái nhịp điệu xoay tít mù của Sài Gòn đã mờ xa. Cứ như trở về cái ngày xưa thanh thản vậy !

Nhưng sống mà cứ mãi hoài niệm thì có được không ! Có nên không vậy ta !

Không có nhận xét nào: