Bún của mụ ni bán thì thôi đó nghe. Ăn vô cay tới mấy cũng… ngậm mà nghe ! Nhiều người noái với tui là bún ngoài nớ ăn không thấy ngon. Họ còn noái hết sức phản động là chỉ bún Huế mà bán ở Sài Gòn thì mới đúng điệu. Ui cha ơi ! Noái rứa mà không biết tội a tề !
Nì ! Mấy người coai cái nồi nước lèo của mụ ni cái. Thấy màu đỏ của ớt chưa - chớ ai mô mà lấy cái màu hột điều, đỏ choét mà có cay co chi mô. Rồi thấy mấy cục dài dài, tròn tròn chưa - chả cua biển đó nghe, cua thiệt chơ không có trộn trứng mô đó. Rồi thấy miếng thịt bò, miếng khoanh giò heo chưa… Đó là tui chưa chụp hình mấy cọng rau thơm Huế, rau thơm lá phải nhỏ rí, màu trắng, thơm nức mũi – chơ ai mà ăn mấy cọng rau thơm to bằng lá mít, phàm phu tục tử rứa !
Thôi, noái nữa bắt mệt. Tui đi mua vé máy bay đây ! Nghe nói lúc ni mụ bán một tô 2 chục, cái vé hai chiều 2 triệu hai năm chục, đi xe xích lô nữa. Vị chi tô bún là 2 triệu ba. Cũng đáng hí !
1 nhận xét:
Chộ cái nồi như ri bơ thèm muốn chết ! Rứa mà than chán. Xạo dễ xợ !
Đăng nhận xét