Hai ngày cuối tuần nhót về Cần Thơ. Ngày nào cũng nghe bạn bè, đồng nghiệp rủ đi nhậu quá xá đỗi, với rất nhiều lý do mà thấy đều hợp lý cả. Nhưng rồi xin hai chữ… bình yên !
Ở nhà, đi chợ, tưới cây, dọn cái này, dẹp cái kia. Chẳng mấy chốc mà hai ngày trôi qua cái vèo.
Ra chợ Xuân Khánh, gặp bà Đáng bán tôm, cua. Bả la í ới: “Trời ơi, phải tui nhắc tiền, nhắc bạc đỡ quá hé. Hồi sáng có con cá cóc tươi nguyên, mới vừa nói với tụi nhỏ là phải chi có cô H ở đây”. Chủ blog nghe… mát rượi trong lòng, móc túi mua ngay… hai con cua to kềnh càng ! Qua gặp bà Đời (em cùng cha, khác mẹ của bà Đáng – nghe mấy bà Tám trong chợ kể là ba của bà Đáng có vợ bé, bị vợ cả đánh ghen quá xá mà hổng cãi lại được tiếng nào. Tới chừng vợ bé sanh con, ổng đặt luôn tên con mình là Đời, để lúc nào tức bà vợ lớn thì lẩm bẩm… Đáng Đời cho thỏa chí… nam nhi. Thắt cười thiệt đó). Bà Đời cũng ti toe y hệt chị mình: “Lâu dữ hôn. Ăn cá lóc đồng nghen. Ở Sài Gòn làm gì có cá đồng cô ơi”. Ừ, sợ gì mà hổng mua. Chơi luôn 5 con cá rô mập ú ụ. Rồi nào là dì Út bán thịt heo, nhỏ Ba bán rau, nhỏ Linh tạp hóa… Mà chủ blog thấy cứng cỏi vậy chớ là dân… “hảo ngọt”, nhẹ dạ, cả tin ! Vậy nên, cái tủ lạnh giờ này thì đầy nhóc thức ăn.
Mấy giò lan trước sân nhà nở tím ngắt. Hai, ba giò khác trên sân thượng cũng đã nhú chồi. Cũng mới hai tuần không về mà giờ này đã thấy mấy dây thằn lằn bò kín cả khung cửa sổ và đang leo lên cả tầng hai. Chậu môn đỏ kề bên hồ cá tươi xanh lạ lùng. Một khung cảnh bình yên, một không khí tĩmh mịch. Ngồi trên bộ salon mà gió cứ thổi nhẹ qua tóc, qua vai. Mọi chộn rộn sự đời của những ngày hôm qua đã được chủ blog đặt bên ngoài ngạch cửa. Những âu lo cho những ngày mai, chủ blog cũng hổng thèm nghĩ suy.
Tập an nhiên, tĩnh tại trong mỗi một phút giây hiện tại. Như lúc ướp con cá rô nè, một chút tiêu, một chút hành, một chút nước mắm… lại thấy hiện lên nét mặt “thương nhớ đồng quê” của Hùng. Như lúc luộc chú cua kềnh càng lại nhớ tiếng reo của ku Tâm. Như lúc nấu canh rau tập tàng lại nhớ mảnh vườn ở quê của bà má chồng.
Có người bạn hỏi mình. Có thấy nhớ Cần Thơ không ? Ủa, mình có bỏ nó mà đi đâu mà nói chuyện nhớ, chuyện quên ! Ráng giữ vẹn nguyên khoảng trời bồng bềnh mây đó, khoảng sân xanh ngắt dường kia, một chút lộng gió trên cao… Tất cả là nơi chốn quay về đấy thôi !