Chủ Nhật, tháng 3 28, 2010

YÊU CHO ĐẾN HẾT HƠI

Nhà thờ Mằng Lăng là nhà thờ lớn của giáo xứ Mằng Lăng, thuộc Giáo hạt Phú Yên, Giáo phận Quy Nhơn. Năm 1892, linh mục Joseph de La Cassagne (thường gọi là Cố Xuân) khởi công xây dựng nhà thờ Mằng Lăng. Ông là linh mục đầu tiên của giáo xứ này.




Nhà thờ treo hai hàng chữ thật lớn. Không chụp hình lại vì đã nhớ !
Yêu cho đến hết hơi. Yêu cho đến trọn đời.
Nhiều du khách đến đây luôn muốn chụp hình dưới hai hàng chữ ấy.
Riêng mình thì... ra ngoài cho chắc ăn :-))

LÂU QUÁ CHỪNG RỒI HEN

Tự dưng sực nhớ đã lâu lắm không ghé nơi chốn này. Lâu quá chừng rồi hen.
Những tháng ngày tiếp nối. Những chuyến đi tiếp nối.
Bao nhiêu là câu chuyện.
Bao nhiêu là hình ảnh.
FB vẫn không thể là nơi chốn dễ chịu, yên bình như bên này.
Hy vọng sẽ ghé qua thường xuyên.
Ừh ! Mà tại sao lại dùng từ ghé qua vậy ta. Nhà của mình kia mà.

Thứ Hai, tháng 6 29, 2009

TRÔNG NGƯỜI


Sáng nay, nhiều báo loan tin, ngày 27.6, công ty truyền thông New York Times (NYT - Mỹ), cho biết sẽ bán thêm một tờ báo tại Massachusetts cùng với tờ Boston Globe đang bị thua lỗ.

NYT hi vọng tìm được người mua trong tháng 7 tới này. Tờ Worcester Telegram & Gazette WTG được NYT mua lại năm 2000 với giá 295 triệu USD, sẽ là gói đính kèm trong thỏa thuận bán tờ Boston Globe.

Được biết, NYT mua Boston Globe vào năm 1993 với giá tận 1,3 tỷ USD. Boston Globe đã lao đao vì lợi nhuận quảng cáo sụt giảm, số lượng phát hành giảm mạnh cộng với việc độc giả chuyển dần sang các loại tin miễn phí. Đầu năm 2009 đến nay, Boston Globe đã lỗ khoảng 85 triệu USD. AFP cho biết độc giả hiện sẽ phải gánh thêm khoản nợ lương hưu khoảng 59 triệu USD.

Tin tháng 6 bi thảm là vậy. Trong khi vào tháng 4 thì NYT gặt hái được vô số thành công với
Giải Pulitzer danh giá. Tờ New York Times dù nợ nần tứ giăng đã giành 5 trong 14 giải thưởng uy tín ở các hạng mục: điều tra, tin nóng, tin quốc tế, phóng sự ảnh và bình luận.

Truyền thông nhấn mạnh thông tin: "Không có giải thưởng nào dành cho việc đưa tin về cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu.

Giải thưởng Pulitzer được công bố giữa lúc các tờ báo Mỹ đang gặp khó khăn nghiêm trọng về tài chính. Nhiều tờ báo phải đóng cửa, phá sản hoặc cắt giảm lao động. Các tờ báo in cũng phải nỗ lực để cạnh tranh với các báo mạng.

Mặc dầu năm nay là năm đầu tiên báo mạng được tham gia tranh giải nhưng không tác phẩm nào trong số 65 tác phẩm dự thi giành giải. Tuy nhiên, ban giám khảo cũng thừa nhận báo mạng có vai trò trong một loạt các tác phẩm đoạt giải".


Chủ Nhật, tháng 6 21, 2009

NGÀY CỦA MÌNH


Ảnh chụp chiều 21.6 tại tổng hành dinh TNO.
Một tấm hình... thay lời muốn nói !
Thứ nhất: đây là nơi chốn làm việc mới của chủ blog. Thứ đến: Vì là "ngày của mình" nên mới có hoa nhiều đến vậy. Và cũng vì muốn ... show hàng nên mới có vụ lôi em "siêu mẫu" ra xí xọn đôi chút :-)
Ngày thường thì tấp nập hơn nhiều.
Bên trái là xóm nhà phóng viên; cái phòng be bé xéo góc trái thật ra là phòng thu hình, thu âm mà anh em thường đùa rằng một mai khi viết sử sẽ có dòng chữ và hình ảnh mà rằng: đây là nơi ra đời kênh truyền hình trực tuyến lừng lẫy hiện nay ( ha ha đã mơ ước thì đừng có mà hà tiện nghen).
Bên trái là bàn của phó bang chủ cái bang. Trước mặt là khu vực trực tuyến với phông nền là dãy cửa sổ lắp kính trong suốt. Ngày nào chủ blog cũng thỏa thuê ngắm nhìn dãy chóp cây dọc theo đường Bùi Thị Xuân. Và ngay lúc này thì trời mù mịt mưa. Ngay trước mắt.
Một không gian mở. Theo đủ mọi lẽ !
Mà sao cứ nói chuyện không đâu vào đâu vậy nè.
Có người hỏi "Ngày của mình" có gì vui không ?
Chẳng biết trả lời sao. Cũng hoa, cũng tin nhắn chúc mừng - cả tin có hồn, lẫn tin nhân bản vô tính.
Trưa nay, ra nhà sếp Kh nhậu. Cười cười, nói nói. Và cứ nhớ chuyện ngày xưa.
Nhớ rất nhiều điều mà khó có thể lóc cóc gõ trên bàn phím.
Nhớ ơi là nhớ !

Thứ Năm, tháng 6 18, 2009

MỐC MEO !


Món quà đẹp nhất tháng qua

Cả tháng không ngó ngàng gì đến blog. Tìm kiếm một lý do. Chẳng có gì ngoài lười biếng. Cộng thêm việc thiếu thời gian.
Cả tháng liên tục bị kẹt xe trên đường từ nhà đến cơ quan. Cả tháng ăn trưa luôn thất thường vì... chọn lựa nơi chốn, chọn lựa người ngồi cùng. Cả tháng vật vã vì mớ giấy tờ khô khan. Cả tháng ... Cả tháng ... Cả tháng ....
Còn gì nữa đây ?
Chẳng muốn suy nghĩ gì ! Về quá khứ. Về tương lai.
Còn hiện tại. Ngay phút giây này ư ! Đang gõ phím với một cái móng tay áp út bị hư. Mình mẩy ê ẩm vì 2 buổi tập liên tiếp trong "quá khứ". Ngóng trông 1 vị khách đến để đi ăn cơm trong "tương lai". Đầu óc trống mà chưa rỗng.

Thứ Năm, tháng 5 21, 2009

VỀ NƠI CHỐN MỚI

Giã từ quận 4. Hôm qua về nơi chốn mới.

Một cao ốc ở quận 1 - to, cao, nhạc ở tầng một – một cửa hàng máy tính lòe loẹt - mở ầm ầm.

Rất may, lên đến tầng 7 của mình thì chỉ còn nghe văng vẳng.

Có điều một số chú muỗi cũng leo thang máy lên cùng. Mấy em gái la chí chóe. Nhưng yên tâm đi. Muỗi ta vốn sợ độ cao nên lên đến đây, con nào con nấy xanh lét mặt mày, bay hổng nổi, nói chi đến chuyện cắn, chuyện chích. Nỗi sợ muỗi vừa qua, thì lính tráng rú lên sung sướng khi có đưa đưa ra sáng kiến – mình có cái view cỡ này thì chỉ cần tốn 5 ngàn mua ly café lề đường của bà Út đem lên là ăn đứt café 33 tầng ! Hic, nói nghe cũng có lý !

Kê cái bàn làm việc xong. Nhìn sang bên trái thấy cái… sân thượng KS Equatorial, nhìn trước mặt thấy cái building N’Orch. Vẩn vơ tí chút thì trời mưa và phát hiện ra… máy bay bay trên trời ! Chẳng thèm liên tưởng gì đến chuyện “đường bay không có chân trời hay chân trời không có đường bay” làm gì cho mệt óc. Chỉ thấy tự nhiên mừng rơn. Sau đó phát phì cười vì nhớ đến đám con nít lau nhau ở nơi hóc bà tó, kẹt bà tò cứ mỗi khi thấy có xe máy chạy qua lại vỗ tay hò hét: xe kìa tụi bây, xe kìa tụi bây ! Đôi lúc mình cũng có những giây phút y như vậy !

Nhớ ngày về quận 4. Nhìn căn phòng có những khung cửa sổ lắp kính mờ, không nhìn thấy gì hết. Cứ thấy tiếc căn phòng làm việc cũ có rèm cửa màu trắng. Thỏa sức ngắm nghía trời trăng, mây nước. Vậy mà ngày đi. Lại thấy tiếc nuối cái nơi mà mình chỉ mới gắn bó có 9 tháng mà thôi. Y như nỗi nhớ căn phòng mình đã gắn bó 10 năm mới lạ chứ. À ! Riêng chuyện nhớ, chuyện vấn vương nơi chốn này, có lẽ phải có hẳn một entry.

Có người hỏi, về nơi chốn mới thấy sao ? Lạ là chẳng thấy gì hết. Cứ nhìn vẩn vơ qua 5 khung cửa kính trước mắt. Lâu lâu lại liếc qua khung cửa kính phía bên tay trái. Cứ ao ước, giá như ngày này mình sẽ đứng trên sân thượng toa cao ốc màu xanh kia, đến ngày kia lại đứng trên sân thượng tòa cao ốc màu xám nọ, ngày kia kia nữa thì uống café ở Equatorial nhé ! Bao nhiêu công việc, bao nhiêu vòng xoáy hãy dọn dẹp qua một bên nhé.

Nghĩ vậy mà có vậy được đâu !

Chủ Nhật, tháng 5 17, 2009

"NHƯ CHƯA HỀ CÓ CUỘC CHIA LY"

Vẫn như ngày xưa phải không Khả !

Chỉ khác là nụ cười !

Và hoa !

Thêm một nụ cười nữa !

Thêm một vòng ôm !

Và cũng thêm một vòng ôm nữa nè !

Nhà thơ Lê Chí quả là … chí lý khi bật ra một câu “Như chưa hề có cuộc chia ly” khi thấy mọi người đón chào chú Khả trở về “mái nhà xưa”.

Vẫn những khuôn mặt như ngày đưa tiễn cách đây hơn năm rưỡi. Anh Đính, anh Kim, anh Phù Sa Lộc, rồi Trang, Dũng, Tấn, Lợi, chị Ba, anh Nguyên, Kiên…Vẫn những món ăn “thương nhớ đồng quê” xưa cũ. Như canh rau tập tàng, như cá kho tộ, rồi những con mực ngọt lừ, những con cua đỏ au…

Nhưng không còn nước mắt nghẹn ứ ngày nào. Không còn cảnh em Trang buồn xo, chị Ba thì than thầm khi một mai văn phòng vắng bóng cái bộ dạng lăng xăng, te tái đặc trưng của chú Khả.

Câu chuyện thì vẫn như ngày nào. Mọi nguời đã cười thắt ruột khi thấy chú Khả la lên đầy cảm thán: “Sướng thiệt nghen. Về đây mình nói gì ai cũng hiểu. Mà ai nói gì mình cũng hiểu tuốt luốt luôn”.

Thấy giọng điệu nói cười của Khả, thấy cách hắn đã biết trào lộng về tất thảy mọi thứ mình cũng an tâm phần nào. Những khác biệt văn hoá, những cú sốc hội nhập xứ người hình như Khả đã biết… “chung sống”, biết chịu đựng rồi.

Tự dưng tìm lại cảm giác như ngày xưa vậy !

Có điều mọi người cứ tập trung sự chú ý vô… “Việt kiều” nên quên mất có một kẻ khác cũng đang kêu thầm trong lòng “Như chưa hề có cuộc chia ly” đây nè !

Trong thoáng chốc cái chật chội, cái nóng bức, cái nhịp điệu xoay tít mù của Sài Gòn đã mờ xa. Cứ như trở về cái ngày xưa thanh thản vậy !

Nhưng sống mà cứ mãi hoài niệm thì có được không ! Có nên không vậy ta !

Thứ Sáu, tháng 5 01, 2009

THÈM NẮNG


Cây nguyệt quế đã cao đến ban công phòng ngủ. Hoa nở trắng cây. Thích nhất là một buổi sáng tĩnh mịch, yên ắng. Một mình. Ngửi mùi hoa và thả lỏng. Chẳng nghĩ suy, vuớng bận điều gì ! Nằm mãi cho đến khi ánh nắng đã chiếu qua những kẽ lá vào đến tận chiếc bàn bên bậu cửa sổ.


Nhìn xuống nhà, cũng đã thấy ánh nắng chiếu vào những cây, những hoa cỏ bên trong hồ cá. Chỉ có những chú cá nhỏ xinh đã bỏ đi mất hết rồi !


Thích nhất góc sân này. Màu xanh này. Ánh nắng này


Bạn hỏi, sao về CT hoài vậy !

Biết trả lời sao đây khi lý do đôi khi thật giản đơn. Như là thèm nắng chẳng hạn !

SG không nắng đấy sao ! Cái nắng khiến mình - một kẻ thèm gió, thèm nắng – đã phải khoác thêm cái áo để che chắn mỗi khi đi làm. Đôi khi nhìn lại bộ dạng, nón kính kín mít, áo xống lớp trong, lớp ngoài. Mình đã phải thảng thốt than thầm trong bụng – có phải mình đó không ?

Lại nhớ những tháng ngày Kh. chở mình long nhong, vi vút khắp miền Tây. Những tháng ngày không nón bảo hiểm, lại càng không khẩu trang, nói chi đến bao tay, áo khoác. Cái nắng, cái gió miền Tây cứ thổi thốc vào mặt, vào mắt. Đem theo mùi rơm rạ quê mùa; cả mùi hoa sen, hoa súng. Thi thoảng qua cù lao lại nghe cả mùi hoa nhãn, mùi mận, mùi bưởi và cả mùi ổi xanh.

Kh. hổm rày nôn nao dữ. Hắn đã lấy vé về VN vào giữa tháng này. Dặn mình ra đón ở sân bay. Ừ thì đón ! Nhưng ngẫm lại. Mình cũng khác chi Kh. Những điều Kh. thèm, Kh. nhớ trên đất khách thì cũng y những gì mình đang thèm, đang nhớ ngay chính trên quê hương của mình nè !

Thèm nắng quá ! Đằng sau nắng là những gì nè bạn ơi !