Nhà thờ treo hai hàng chữ thật lớn. Không chụp hình lại vì đã nhớ !
Yêu cho đến hết hơi. Yêu cho đến trọn đời.
Nhiều du khách đến đây luôn muốn chụp hình dưới hai hàng chữ ấy.
Riêng mình thì... ra ngoài cho chắc ăn :-))
NYT hi vọng tìm được người mua trong tháng 7 tới này. Tờ Worcester Telegram & Gazette WTG được NYT mua lại năm 2000 với giá 295 triệu USD, sẽ là gói đính kèm trong thỏa thuận bán tờ Boston Globe.
Được biết, NYT mua Boston Globe vào năm 1993 với giá tận 1,3 tỷ USD. Boston Globe đã lao đao vì lợi nhuận quảng cáo sụt giảm, số lượng phát hành giảm mạnh cộng với việc độc giả chuyển dần sang các loại tin miễn phí. Đầu năm 2009 đến nay, Boston Globe đã lỗ khoảng 85 triệu USD. AFP cho biết độc giả hiện sẽ phải gánh thêm khoản nợ lương hưu khoảng 59 triệu USD.Truyền thông nhấn mạnh thông tin: "Không có giải thưởng nào dành cho việc đưa tin về cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu.
Giải thưởng Pulitzer được công bố giữa lúc các tờ báo Mỹ đang gặp khó khăn nghiêm trọng về tài chính. Nhiều tờ báo phải đóng cửa, phá sản hoặc cắt giảm lao động. Các tờ báo in cũng phải nỗ lực để cạnh tranh với các báo mạng.
Mặc dầu năm nay là năm đầu tiên báo mạng được tham gia tranh giải nhưng không tác phẩm nào trong số 65 tác phẩm dự thi giành giải. Tuy nhiên, ban giám khảo cũng thừa nhận báo mạng có vai trò trong một loạt các tác phẩm đoạt giải".
Giã từ quận 4. Hôm qua về nơi chốn mới.
Một cao ốc ở quận 1 - to, cao, nhạc ở tầng một – một cửa hàng máy tính lòe loẹt - mở ầm ầm.
Rất may, lên đến tầng 7 của mình thì chỉ còn nghe văng vẳng.
Có điều một số chú muỗi cũng leo thang máy lên cùng. Mấy em gái la chí chóe. Nhưng yên tâm đi. Muỗi ta vốn sợ độ cao nên lên đến đây, con nào con nấy xanh lét mặt mày, bay hổng nổi, nói chi đến chuyện cắn, chuyện chích. Nỗi sợ muỗi vừa qua, thì lính tráng rú lên sung sướng khi có đưa đưa ra sáng kiến – mình có cái view cỡ này thì chỉ cần tốn 5 ngàn mua ly café lề đường của bà Út đem lên là ăn đứt café 33 tầng ! Hic, nói nghe cũng có lý !
Kê cái bàn làm việc xong. Nhìn sang bên trái thấy cái… sân thượng KS Equatorial, nhìn trước mặt thấy cái building N’Orch. Vẩn vơ tí chút thì trời mưa và phát hiện ra… máy bay bay trên trời ! Chẳng thèm liên tưởng gì đến chuyện “đường bay không có chân trời hay chân trời không có đường bay” làm gì cho mệt óc. Chỉ thấy tự nhiên mừng rơn. Sau đó phát phì cười vì nhớ đến đám con nít lau nhau ở nơi hóc bà tó, kẹt bà tò cứ mỗi khi thấy có xe máy chạy qua lại vỗ tay hò hét: xe kìa tụi bây, xe kìa tụi bây ! Đôi lúc mình cũng có những giây phút y như vậy !
Nhớ ngày về quận 4. Nhìn căn phòng có những khung cửa sổ lắp kính mờ, không nhìn thấy gì hết. Cứ thấy tiếc căn phòng làm việc cũ có rèm cửa màu trắng. Thỏa sức ngắm nghía trời trăng, mây nước. Vậy mà ngày đi. Lại thấy tiếc nuối cái nơi mà mình chỉ mới gắn bó có 9 tháng mà thôi. Y như nỗi nhớ căn phòng mình đã gắn bó 10 năm mới lạ chứ. À ! Riêng chuyện nhớ, chuyện vấn vương nơi chốn này, có lẽ phải có hẳn một entry.
Có người hỏi, về nơi chốn mới thấy sao ? Lạ là chẳng thấy gì hết. Cứ nhìn vẩn vơ qua 5 khung cửa kính trước mắt. Lâu lâu lại liếc qua khung cửa kính phía bên tay trái. Cứ ao ước, giá như ngày này mình sẽ đứng trên sân thượng toa cao ốc màu xanh kia, đến ngày kia lại đứng trên sân thượng tòa cao ốc màu xám nọ, ngày kia kia nữa thì uống café ở Equatorial nhé ! Bao nhiêu công việc, bao nhiêu vòng xoáy hãy dọn dẹp qua một bên nhé.
Nghĩ vậy mà có vậy được đâu !
Bạn hỏi, sao về CT hoài vậy !
Biết trả lời sao đây khi lý do đôi khi thật giản đơn. Như là thèm nắng chẳng hạn !
SG không nắng đấy sao ! Cái nắng khiến mình - một kẻ thèm gió, thèm nắng – đã phải khoác thêm cái áo để che chắn mỗi khi đi làm. Đôi khi nhìn lại bộ dạng, nón kính kín mít, áo xống lớp trong, lớp ngoài. Mình đã phải thảng thốt than thầm trong bụng – có phải mình đó không ?
Lại nhớ những tháng ngày Kh. chở mình long nhong, vi vút khắp miền Tây. Những tháng ngày không nón bảo hiểm, lại càng không khẩu trang, nói chi đến bao tay, áo khoác. Cái nắng, cái gió miền Tây cứ thổi thốc vào mặt, vào mắt. Đem theo mùi rơm rạ quê mùa; cả mùi hoa sen, hoa súng. Thi thoảng qua cù lao lại nghe cả mùi hoa nhãn, mùi mận, mùi bưởi và cả mùi ổi xanh.
Kh. hổm rày nôn nao dữ. Hắn đã lấy vé về VN vào giữa tháng này. Dặn mình ra đón ở sân bay. Ừ thì đón ! Nhưng ngẫm lại. Mình cũng khác chi Kh. Những điều Kh. thèm, Kh. nhớ trên đất khách thì cũng y những gì mình đang thèm, đang nhớ ngay chính trên quê hương của mình nè !
Thèm nắng quá ! Đằng sau nắng là những gì nè bạn ơi !