Thứ Sáu, tháng 2 20, 2009

THƠ ANH CHIẾN

Những ngôi chùa trong đêm

1

Mẹ đang cầu nguyện
mỏi mòn chuỗi hạt tháng năm

bóng mẹ in trên vách thời gian
như pho tượng tạc bằng nước mắt

Mẹ bảo : nước mắt ban ngày chảy xuôi đánh thức những ngôi đền
còn ban đêm nước mắt chảy ngược vào trong
thấm đến một miền đức tin cứu rỗi

bởi thế
trên gương mặt thời gian
trên gương mặt người đời
nước mắt không bao giờ ngừng chảy

rồi mẹ bảo : có ngôi đền chỉ làm bằng nước mắt
rồi mẹ bảo : có ngôi đền chỉ xây bằng đức tin
rồi mẹ bảo : có ngôi đến làm bằng lời cầu nguyện

rồi mẹ bảo : chiều xuống rồi về nhà đi con

2

Mẹ ơi !
đám mây lành kia là con trai của mẹ
dẫu ánh ngày đã tắt
mẹ vẫn nhận ra con dưới mái nhà này
mẹ vẫn nhận ra con
mùi mồ hôi bé bỏng quen thuộc
khi con chạy về từ một tuổi thơ xanh xao, còm cõi vì chiến tranh
cho đến ngày đám mây lành kia
dừng lại
trước một ngôi chùa

3

Một ngôi chùa lặng lẽ nở trong đêm
như một đóa sương trong vắt

khi những bông sen
như búp nhân từ của Đức Phật
đang lẳng lặng vén bóng đêm u ám
trên gương mặt nhẫn nhục của con người
trong một tiếng chuông sâu

4

Suốt đêm gió lạnh về
những pho tượng trầm ngâm trên bệ đá

các ông có thể bị cảm lạnh
vì dưới mái đêm này
chỉ duy nhất một ngọn nến mong manh

các ông suy ngẫm gì khiến bóng đêm mất ngủ
các ông dằn vặt gì làm bóng đêm đăm chiêu

suốt đêm gió lạnh về
nến đã tắt và các ông vẫn nín lặng như thế
suốt đêm gió lạnh về
nến đã tắt và các ông vẫn trầm ngâm như thế
ngước nhìn thế gian

5

Ở nơi cao sang nhất
hay ở nơi thấp hèn nhất
người luôn ở bên ta

người luôn nhìn ta với ánh mắt bao dung nhẫn nại
để hướng thiện và nâng đỡ ta lên

mà có nhiều khi người chẳng nói gì cả
như hư vô thấm vào hư vô
như vật chất thấm vào vật chất
như hơi thở thấm vào hơi thở
như phù sa thấm vào phù sa
như niềm tin thấm vào niềm tin

6

Miệt mài và bền bỉ
trong đêm
tiếng mõ tụng
con đường thiền bền bỉ

mỗi bước chân là một tiếng mõ
ngân lên thăm thẳm dưới sao trời

ngân lên
tiếng đất thở phập phồng trong tượng đất
ta không phải là hoàng hôn nơi bùn lầy
ta là phù sa của hy vọng

ngân lên
tiếng gỗ thở trầm tư trong tượng gỗ
ta là ngọn gió diệp lục của đại ngàn
ta không phải rêu tối dưới thung sâu

miệt mài và bền bỉ
tiếng mõ trong đêm
không tự nhận mình là đại ngàn
không tự ví mình là hy vọng
chỉ ngân lên
thăm thẳm sao trời

7

Tiếng hát đều đều và chậm rãi của người
như nước chảy trong đá
như trăng soi trong đá
như máu thức trong đá

tiếng hát mệt mỏi và tha thiết của người
đưa bàn tay lại gần một bàn tay
đưa ánh mắt lại gần một ánh mắt
đưa con người lại gần một con người

và chúng ta cất bước trên đường thẳm
trong tiếng hát đều đều và chậm rãi
trong tiếng hát thiết tha và mệt mỏi
hướng đến những ngôi chùa trong đêm

nơi máu thức trong đá
nơi trăng soi trong đá
nơi nước chảy trong đá

8

Mẹ ngồi, hai vạt áo nâu
Hương ba nén thắp, khói cầu nguyện bay
Ngoài kia tiếng vạc khô gầy
Sao dăm mảnh vỡ, gió day dứt lùa

Nghe như vọng tự ngàn xưa
Trong sương khói tiếng mõ chùa đêm đêm
Những ai trở lại thiên nhiên
Lánh đời về dưới cửa thiền những ai

Đức tin ở một ngày mai
Những tượng đất hát, những đền đài thiêng
Đạp qua khổ nhục oán hèn
Đạp qua dục vọng, cháy lên Niết bàn

Đêm nay, ba nén hương tàn
Nước trong một chén, kinh ngàn lời ru
Mẹ tôi, vạt áo nâu xưa
Tay thành kính chắp, khói mờ dương gian

NGUYỄN VIỆT CHIẾN

Thứ Tư, tháng 2 11, 2009

LAI DI HA NOI :-(

Bắc bảo Kỳ, Nam kêu Cọ (gọi là Kỳ Cọ)
Bắc gọi lọ, Nam kêu chai
Bắc mang thai, Nam có chửa
Nam xẻ nửa, Bắc bổ đôi
Ôi! Bắc quở Gầy, Nam than Ốm
Bắc cáo Ốm, Nam khai Bịnh
Bắc định đến muộn, Nam liền la trễ
Nam mần Sơ Sơ, Bắc nàm Nấy Nệ
Bắc lệ tuôn trào, Nam chảy nước mắt
Nam bắc Vạc tre, Bắc kê Lều chõng
Bắc nói trổng Thế Thôi, Nam bâng quơ Vậy Đó
Bắc đan cái Rọ, Nam làm giỏ Tre,
Nam không nghe Nói Dai, Bắc chẳng mê Lải Nhải
Nam Cãi bai bãi, Bắc Lý Sự ào ào
Bắc vào Ô tô, Nam vô Xế hộp
Hồi hộp Bắc hãm phanh, trợn tròng Nam đạp thắng
Khi nắng Nam mở Dù, Bắc lại xoè Ô
Điên rồ Nam Đi trốn, nguy khốn Bắc Lánh mặt
Chưa chắc Nam nhắc Từ từ, Bắc khuyên Gượm lại
Bắc là Quá dại, Nam thì Ngu ghê
Nam Sợ Ghê, Bắc Hãi Quá
Nam thưa Tía Má, Bắc bẩm Thầy U
Nam nhủ Ưng Ghê, Bắc mê Hài Lòng
Nam chối Lòng Vòng, Bắc bảo Dối Quanh
Nhanh nhanh Nam bẻ Bắp, hấp tấp Bắc vặt Ngô
Bắc thích cứ vồ, Nam ưng là chụp
Nam rờ Bông Bụp, Bắc vuốt Tường Vi
Nam nói: mày đi! Bắc hô: cút xéo.
Bắc bảo: cứ véo! Nam : *ngắt nó đi.*
Bắc gửi phong bì, bao thơ Nam gói
Nam kêu: muốn ói, Bắc bảo: buồn nôn !
Bắc gọi tiền đồn, Nam kêu chòi gác
Bắc hay * khoác lác *, Nam bảo * xạo ke *
Mưa đến Nam * che *, gió ngang Bắc *chắn *
Bắc khen * giỏi mắng *, Nam nói *chửi hay*.
Bắc nấu thịt *cầy*, Nam thui thịt *chó*.
Bắc *vén búi tó*, Nam *bới tóc lên*
Anh *Cả *Bắc *quên*, anh *Hai* Nam *lú*
Nam : *ăn đi chú*, Bắc: *mời anh xơi!*
Bắc mới tập *bơi*, Nam thời đi *lội*
Bắc đi *phó hội*, Nam tới *chia vui*
Thui thủi Bắc kéo *xe lôi*, một mình *xích lô *Nam đạp
Nam thời *mập mạp*, Bắc cho là *béo*
Khi Nam khen *béo*, Bắc bảo là *ngậy*
Bắc quậy *Sướng Phê*, Năm rên *Đã Quá *!
Bắc khoái đi *phà*, Nam thường qua *bắc*
Bắc nhắc *môi giới*, Nam liền *giới thiệu*
Nam ít khi *điệu*, Bắc hay *làm dáng*
Tán mà không thật, Bắc bảo là *điêu*
Giỡn hớt hơi nhiều, Nam kêu là *xạo*
Bắc nạo bằng *gươm*, Nam thọt bằng *kiếm*
Nam *mê phiếm*, Bắc *thích đùa*
Bắc vua *Bia Bọt, Nam chúa La-De*
Bắc khoe *Bùi Bùi lạc rang*, Nam : *Thơm Thơm đậu phọng*
Bắc xơi *na* vướng họng, Nam ăn *mãng cầu *mắc cổ
Khi khổ Nam tròm trèm *ăn vụng*, Bắc len lén *ăn vèn*
Nam toe toét *«hổng chịu đèn»*, Bắc vặn mình *«em chả»*
Bắc giấm chua *«cái ả»*, Nam bặm trợn *«con kia»*
Nam mỉa *«tên cà chua»*, Bắc rủa *«đồ phải gió»*
Nam nhậu nhẹt thịt *chó*, Bắc đánh chén *cầy tơ*
Bắc vờ vịt *lá mơ*, Nam thẳng thừng *lá thúi*
Khi thấm, Nam *xách thùng* thì Bắc *bê sô*
Nam bỏ trong *rương*, Bắc tuôn vào *hòm*
Nam lết vô *hòm*, Bắc mặc *áo quan*
Bắc xuýt xoa *"Cái Lan xinh cực!"*,
Nam trầm trồ *"Con Lan đẹp hết chê!"*
Phủ phê Bắc *trùm chăn*, no đủ Nam *đắp mền*
Tình Nam duyên Bắc có thế mới bền mới lâu…

(bac Kim Dinh goi cho chu blog. He he, bac Dinh luc nay tre trung nhi ! Hay la vao giai doan... tien man teen !)

Thứ Hai, tháng 2 02, 2009

THỨ HAI, NGÀY HAI, THÁNG HAI

Hôm nay đã là thứ Hai, ngày Hai, tháng Hai. Ngày gì đây nè !
Chẳng là ngày gì cả !
Chỉ muốn viết như thế để bỏ cái thói quen xài ngày âm mà thôi !
Ngày sinh nhật mà cũng xài ngày âm mữa muh !
Bản thân ơi - hết Tết thật sự rồi nhé !
Không vấn vương gì nữa nhé !
Không nuối tiếc nhé !
Làm việc thôi.
Vừa làm, vừa chơi như lâu nay vẫn vậy.
Năm nay cũng vậy.
Mãi mãi về sau cũng vậy.
Năm mới chỉ muốn tự chúc mình luôn luôn là mình.
Thế thôi !

Chủ Nhật, tháng 2 01, 2009

MÙNG 7 TẾT

Vẫn chưa có thói quen xài lại ngày dương lịch. Trong khi đó, mai đã là thứ Hai. Ngày làm việc đầu tuần.
Gặp nhau vẫn í ới hẹn, mùng 8 nhé, mùng 9 nhé, rồi lại có cái hẹn đến... rằm !
Hỏi báo mình ra hôm nay là ngày mấy. Cả đám ngớ người ra một lúc.
Qua Tết là cả đống công việc dồn ứ trước mặt. Cả cái dự án to đùng của sếp giao. Biết bắt đầu từ đâu bây giờ !
Nhiều cái hẹn nhậu nhẹt, gặp gỡ. Nhưng tự nhiên thấy chán. Không hào hứng như trước nữa. Tự dưng là vậy. Cũng chẳng hiểu tại sao ?
Ôi Trời ! Không chừng phải lắc lắc đầu vài cái để những cái gì liên quan đến ngày âm nhảy ra khỏi đầu của mình ngay tức khắc.